Mấy năm năm, việc trao đổi tin tức giữa Ngũ Trưởng Lão và Nhiếp Đàm Phong đều thông qua phương thức này và chưa từng bị lộ ra ngoài nào.
Khi người đệ tử nhìn thấy Ngũ Trưởng Lão bị thiếu mất một cánh tay, đồng thời cũng nhìn thấy cái cửa đá bị nổ tung ở thánh địa, nơi mà sư phụ đang tu luyện thì người đó cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người đệ tử đó vừa định lên tiếng hỏi thì Ngũ Trưởng Lão đã cắt ngang: "Đừng có nói cái gì và cũng đừng có hỏi gì cả. Cậu hãy mau đi gửi thư cho tôi đi và đừng nói cho bất cứ ai biết về những chuyện đã xảy ra ở đây. Cậu đã hiểu chưa?"
Người đệ tử lập tức vâng một tiếng và rời đi với bức thư trong tay.
Tiêu Hào cũng ngay lập tức rời khỏi nhà họ Thường. Sau khi ngồi trên máy bay hơn nửa tiếng đồng hồ, anh và Ninh Khinh Vân đã gặp nhau ở một bờ sông hẻo lánh.
Tiêu Hào cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy. Tiêu Hào gặp Ninh Khinh Vân là để nói lời tạm biệt với cô ta.
Anh muốn trở về Đế Vương Khu để điều tra chuyện này. Khi Ninh Khinh Vân biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau sự việc hóa ra là người của nhà họ Nhiếp ở Đế Vương Khu của Kỳ Hạ thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ninh Khinh Vân nói: "Tiêu Hào, chuyện này vẫn nên để sau này điều tra đi. Việc quan trọng nhất ở trước mắt là phải cứu được Liễu Nguyệt Hân. Chờ đến khi Liễu Nguyệt Hân hoàn toàn khôi phục rồi thì mới đi giải quyết những chuyện khác."
Tiêu Hào nói: "Không phải là tôi còn hai mươi ngày nữa sao? Tôi nghĩ cần phải nhanh chóng xử lý cái đống lộn xộn đó thì mới có thể giải quyết được chuyện này. Tôi thật sự rất muốn biết tại sao cái nhà họ Nhiếp này lại muốn giết chết tôi. Tôi nhất định phải điều tra ra được manh mối của sự việc này."
Ninh Khinh Vân khẽ thở dài: "Tiêu Hào, thật ra tôi muốn anh ở lại Ma Đô một thời gian. Tôi muốn anh ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút."
Trước đây, Ninh Khinh Vân chắc chắn sẽ không bao giờ nói những lời như vậy. Cho dù cô ta muốn Tiêu Hào ở bên cạnh mình thì cô ta cũng sẽ không nói ra điều đó.
Nhưng nhiều khi Ninh Khinh Vân cảm thấy bởi vì mình không nói ra nên cô ta mới bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.
Và cũng bởi vì cô ta hiểu rằng Tiêu Hào là một người thẳng thắn nên anh sẽ không thể đoán được những suy nghĩ của một cô gái.
Khi Tiêu Hào nghe được những lời nói này thì trong lòng anh cảm thấy hơi sửng sốt. Việc anh muốn rời đi Ma Đô lúc này khiến anh nhớ lại chuyện mấy năm trước.
Ninh Khinh Vân đã đề nghị anh ở lại với cô ta nhưng Tiêu Hào đã từ chối và nhất quyết muốn rời đi, và chuyện này cũng trở thành điều mà anh hối hận nhất trong nửa đầu cuộc đời của mình.
Mỗi lần Tiêu Hào đến Ma Đô thì đều vội vàng rời đi luôn. Đúng là anh đã dành rất ít thời gian cho Ninh Khinh Vân.
Tiêu Hào suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu và nói: "Ninh Khinh Vân, cô nói đúng." "Việc quan trọng nhất bây giờ là chuyện của Liễu Nguyệt Hân. Chúng ta hãy tạm gác những chuyện khác sang một bên. Cuộc thử thách ở Võ Thần chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là sẽ bắt đầu cho nên trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ở lại đây với cô.
Trên mặt Ninh Khinh Vân nở một nụ cười dịu dàng: "Vậy thì chúng ta quyết định như thế nhé. Trong hai mươi ngày nay anh chỉ được phép ở bên cạnh tôi và không thể đi làm chuyện khác. Anh có đồng ý không?"
Tiêu Hào đồng ý nói: "Được thôi. Tôi sẽ nghe theo lời sư phụ. Tất cả mọi thứ đều do sư phụ quyết định” "Bây giờ sư phụ muốn đi đâu không? Đệ tử chắc chắn sẽ đi cùng với sư phụ. Nếu muốn đi ăn cái gì ngon, đệ tử cũng sẽ cùng đi ăn với sư phụ."
Lúc này, Tiêu Hào dường như trở thành một người đệ tử nhỏ ngoan ngoãn. Nếu Ninh Khinh Vân yêu cầu anh làm cái gì thì anh sẽ lập tức đi làm cái đó.
Ninh Khinh Vân nở nụ cười và cảm thấy rất vui vẻ. Cô ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào, trong mắt lộ ra vẻ ấm áp.
Đã nhiều năm trôi qua, Ninh Khinh Vân chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô ta là để vương nên mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện.
Hàng ngày cô ta phải đối phó với người của các gia tộc lớn, đồng thời cũng phải bảo vệ Ma Đô.
Hơn nữa, cô ta còn phải giải quyết đủ thứ việc từ nhỏ đến lớn cho nên thật sự là mỗi ngày cô ta đều rất bận rộn.
Nhưng mà mấy tháng nay, Ninh Khinh Vân luôn đi cùng với Tiêu Hào và bạn bè của anh cho nên bất cứ chuyện gì dù là việc công hay việc tư thì đều giao cho cấp dưới xử lý, khiến cho người dân của Ma Đô nghĩ rằng để vương của họ đang đóng cửa tu luyện và chưa từng rời khỏi Ma Đô.
Ninh Khinh Vân nói: "Tiêu Hào, anh đã lâu không đến Ma Độ rồi. Ma đô của chúng tôi đã xây dựng rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp. Tôi sẽ dẫn anh đi dạo một vòng"
Tiêu Hào nói: "Hôm nay đã muộn quá rồi. Cô thấy cảnh hoàng hôn ở phía chân trời kia có đẹp không? Chúng ta cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn ở đây đi." "Buổi tối chúng ta sẽ ăn chút đồ ăn ngon, chờ đến sáng mai cô lại dẫn tôi đi một vòng cũng chưa muộn"
Vì vậy, hai người ngồi trong một cái đình nhỏ gần bờ sông và cùng nhau ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp đang dần buông xuống ở phía chân trời
Ninh Khinh Vân giống như một cô gái nhỏ ngoan ngoãn mà tựa đầu vào vai của Tiêu Hào.
Hai người thưởng thức cảnh đẹp bên bờ sông và nói vài chuyện vui vẻ với nhau.
Đã lâu rồi hai người không ở riêng một chỗ với nhau. Cũng rất lâu rồi không xuất hiện một bức tranh ấm áp như vậy.
Bởi vì vài năm trước, Ma Đô và Kỳ Hạ xảy ra chiến tranh và trận chiến này đã đánh rất nhiều năm. Nó đã hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ giữa Tiêu Hào và Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Ninh Khinh Vân.
Bây giờ việc hai người ở cùng một chỗ với nhau có thể nói là đã nối lại tình xưa.
Bởi vì trong lòng họ đều biết rằng ở sâu thẳm trong trái tim họ đều có đối phương.
Và họ cũng biết rằng trận chiến tranh đó nhất định là do có kẻ đứng sau làm ra và điều khiển mọi thứ. Rồi một ngày nào đó, hai người họ sẽ bắt được kẻ chủ mưu đứng đằng sau cuộc chiến này và đưa người đó ra trước pháp luật.
Hai người thưởng thức cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cho đến khi mặt trời lặn. Khi trời tối sầm lại thì họ mới rời đi.
Hai người cưỡi thủ bay đến một tòa nhà sang trọng ở trong thành phố, sau đó vào trung tâm thương mại để mua sắm. Họ đã mua vài bộ quần áo đẹp rồi mang đi thay.
Tiếp theo, họ đến một nhà hàng cao cấp để ăn tối. Đến khoảng chín giờ tối, hai người trở về khách sạn mà họ đã đặt phòng trước và nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Tiêu Hào dậy rất sớm. Anh đi xuống phía dưới mua đồ ăn sáng cho Ninh Khinh Vân rồi đưa đến phòng cô ta.
Việc này giống như lúc Tiêu Hào đi theo Ninh Khinh Vân để học võ vậy. Hầu như sáng nào anh cũng mua đồ ăn sáng cho Ninh Khinh Vân rồi sẽ gọi sư phụ dậy ăn sáng.
Những hình ảnh ấm áp ngày xưa cứ ùa về trong tâm trí của hai người. Sau khi ăn sáng xong, cả hai người mặc một bộ quần áo đẹp, cưỡi con chim xanh rồi xuất phát.
Tiêu Hào điều khiển con thú bay, còn Ninh Khinh Vân ngồi phía sau Tiêu Hào. Hai tay cô ta ôm lấy eo của anh. Con thú bay bay lên trời và chở hai người đi thật xa..
Ở khắp mọi nơi trong Ma Đô đều có thể nhìn thấy được các bức tượng cổ xưa của Ma tộc, ví dụ như tượng một con Bí Long màu đen khổng lồ.
Nó chính là một con Bí Long bị phong ấn của Ma tộc mà Tiêu Hào, Ninh Khinh Vân và những người khác đã nhìn thấy trong một hang động bí mật ở Đoạn Hồn Nhai trên núi Bàn Long.
Còn linh xà ở bên trong linh trì chính là đứa con của Bí Long. Trước đây, Ninh Khinh Vân đã nhờ Tiêu Hào mang linh trì về Ma Đô để huấn luyện, nhưng lúc đó mối quan hệ giữa Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân không được tốt lắm. Anh không muốn mang linh xà về cho Ninh Khinh Vân để cô ta huấn luyện nó trở thành một con thú đối phó với Kỳ Hạ trong tương lai.
Phải thừa nhận rằng các tòa kiến trúc của Ma tộc đều rất vĩ đại. Ma Đô không có bất kỳ tòa nhà hiện đại nào và cũng không có các phương tiện giao thông như ô tô hay máy bay.
Tất cả các danh lam thắng cảnh và tòa nhà đều được xây dựng trên cơ sở một số danh lam thắng cảnh nguyên thủy từ xa xưa cho nên khắp nơi đều tràn đầy linh khí.
Rất nhiều danh lam thắng cảnh được bao phủ bởi linh khí và có rất nhiều người đóng quân ở bên trong đó để tu luyện.