Cậu Dương mắng to hai câu, sau đó lại đi về hướng tiệm Karaoke. Bởi vì trước đó Trần Yên Nhiên đi làm ở tiệm karaoke kia, ở đó chắc chắn sẽ có tư liệu của cô.
Cho nên cậu ta muốn có được những tài liệu này, sau đó đi tìm Trần Yên Nhiên.
Giờ phút này, Tiêu Hào và Tiêu Vân đang ở một bờ sông xinh đẹp.
Nơi này cách sàn đấu lúc nãy có hơn bảy tám cây số.
Tiêu Hào mang em gái chạy trốn xa như thế, cũng đã hao tổn rất nhiều năng lượng tinh thần và năng lượng huyết mạch.
Tiêu Hào bây giờ cảm giác cả người đã hết sức lực, nằm trên mặt đất mà đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Vân vội vàng lau đi mồ hôi trên trán Tiêu Hào, sau đó vô cùng kích động mà ôm lấy anh.
Lúc này Tiêu Hào đã bỏ đi năng lượng của thuật biến hình, khôi phục lại bộ dạng nguyên bản, trở về lại khuôn mặt quen thuộc trong lòng Tiêu Vân. “Anh! Em rất nhớ anh!” “Anh, chúng ta có bảy năm không gặp nhau rồi!” “Anh ơi...
Tiêu Vân căn bản không kìm chế được cảm xúc của mình, cô ôm lấy Tiêu Hào khóc òa lên.
Bảy năm này, Tiêu Vân cho rằng anh trai cô đã không còn nữa.
Cô không nghĩ rằng có một ngày có thể lại được nhìn thấy anh trai, không nghĩ đến sẽ có ngày anh em được trùng phùng.
Tất cả nhớ nhung trong suốt bảy năm đều được bộc phát ra. Tiêu Hào cũng nhớ em gái mình như thế, anh ôm lấy
Tiêu Vân, hai mắt ướt nhòe.
Mấy năm trước, Tiêu Hào cho rằng bố mẹ và em gái gặp chuyện không may, đều đã không còn nữa. Sau này Tiêu Hào mới biết bố mẹ à em gái mình đều còn sống, anh vẫn luôn muốn tìm lại bố mẹ và em gái.
Lúc trước đã được gặp lại mẹ, bây giờ lại tìm được em gái, Tiêu Hào vô cùng hưng phấn và kích động.
Tiêu Hào lau nước mắt trên khóe mắt em mình, nói: “Con bé này, bảy năm không gặp, em cũng lớn rồi, bây giờ đã là người trưởng thành rồi.”
Tiêu Vân nín khóc mỉm cười, nói: “Anh, nhiều năm không gặp như thế, anh cũng khác rồi, trưởng thành hơn so với trước kia rồi.” “Anh, anh nói cho em đi, mấy năm này anh ở đâu? Tại sao anh lại đến thành Đêm Đen này? Còn bố mẹ đâu? Anh có ở cùng với bố mẹ không?” Tiêu Vận tràn đầy nghi vấn, câu hỏi trong lòng cô thật sự là nhiều lắm.
Mà giờ khắc này Tiêu Hào cũng như thế, anh cũng muốn biết những năm này tại sao Tiêu Vân lại đến thành Đêm Đen.
Tiêu Hào nói: “Tiêu Vân, em nói trước đi, nói chuyện về chuyện của em trước đi.
Tiêu Vân nói cho Tiêu Hào biết, bảy năm trước, bố mang theo cô đi đến thành Đêm Đen, gửi cô cho một người bạn chăm sóc, sau đó cũng rời đi. Cuộc sống của Tiêu Vân cứ bình bình đạm đạm, trôi qua vô cùng an nhàn.
Mấy năm nay Tiêu Vân vẫn luôn được đào tạo sâu trong học viện, thời gian rảnh thì ra ngoài làm thêm kiếm tiền.
Những chuyện như chuyện đã xảy ra đêm nay cũng đã xảy ra vài lần rồi, nhưng Tiêu Vân đều có thể giải quyết một mình.
Hoặc nếu xảy ra chuyện gì thì thầy của Tiêu Vẫn sẽ ra mặt, có thể giúp Tiêu Vân hòa giải.
Mà thầy của Tiêu Vân chính là bạn của bố cô.
Thầy của Tiêu Vân tên là Viên Bình, là một người thợ rèn rất lợi hại.
Nhưng bình thường ông tương đối không nổi tiếng, ông nghiên cứu kĩ thuật rèn đúc lâu năm, cảnh giới chiến lực cũng không quá mạnh. Nhưng Viên Bình lại có uy vọng nhất định trong giới rèn đúng.
Ông đã tạo ra rất nhiều vũ khí cho giới Cường Giả, đức cao vọng trọng, người bình thường cũng không dám chọc đến ông, càng không dám đắc tội đệ tử của Viên Bình.
Thật ra, Viên Bình chỉ là thầy trên danh nghĩa của Tiêu Vân, Tiêu Vân cũng không có hứng thú gì với rèn đúc, cô chỉ muốn tu luyện, tăng cao tu vi và cảnh giới của mình.
Nên những năm này cô vẫn luôn học tập trong học viện, đào tạo sâu hơn.
Mà tu luyện thì cần phải nộp một số học phí nhất định, thật ra học phí cũng không đắt, chủ yếu là tài nguyên tu luyện rất đắt đỏ.
Ví dụ như đá quý tu luyện, cần có năng lượng tu luyện, và cả bí tịch tu luyện, đều cần một số tiền lớn.
Đi học ở học viện, nếu muốn nghe giảng thì cũng phải nộp một số học phí nhất định cho giáo viên. Tiêu Vân không thích xin tiền của thầy, mặc dù mỗi tháng thầy đều cho cô một số tiền sinh hoạt nhất định
Nhưng số tiền này cũng chỉ đủ cho Tiêu Vân duy trì cuộc sống và nộp một chút ít học phí. Nếu như cần số lượng tài nguyên tu luyện lớn thì Tiêu Vân phải tự mình cố gắng.
Cho nên Tiêu Vân phải tìm một vài việc làm thêm, ví dụ như làm nhân viên phục vụ trong karaoke, v.v... Tiền lương của phần việc này rất cao.
Cũng tương tự như thế giới bình thường ở bên ngoài, sinh viên lúc rảnh rỗi có thể đi làm thêm, vì muốn kiếm chút tiền trang trải thêm cho cuộc sống của mình.
Sự chênh lệch giàu nghèo của thành Đêm Đen không phải là rất lớn, nếu như không theo đuổi việc tu luyện, không cần tài nguyên tu luyện, thì số tiền kiếm ra được hoàn toàn có thể duy trì cuộc sống, hơn nữa còn dư xài.
Thế nhưng tài nguyên tu luyện của thành Đêm Đen lại rất thiếu thốn, bởi vì dân số khổng lồ, mà dường như ai cũng đều tu luyện.
Mà nơi này lại phong bế, tài nguyên có hạn, mọi người cũng không thể ra ngoài, rất nhiều tài nguyên đều là những người làm ăn bên ngoài vận chuyển đến. Ủng h*ộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Khu Đế Vương của Kỳ Hạ lại không cho phép người ở nơi này làm ăn với bên ngoài, cho nên tài nguyên tu luyện lại càng lúc càng đất. Đương nhiên là người của thành Đêm Đen vẫn lén lút làm ăn với người của Kỳ Hạ, của thủ đô Võ Thần và của cả Ma Đô.
Tiêu Hào từ trong trí nhớ của Trương Hồng Long mà biết được rằng người thành Đêm Đen không một ai có thể ra ngoài.
Cho dù là chủ tịch thành phố cũng không thể ra ngoài. Nhưng liệu có ai lén ra ngoài không thì Tiêu Hào không biết được.
Nhưng Tiêu Hào cho rằng thành Đêm Đen chắc chắn có một vài mắc xích làm ăn vô cùng mạnh mẽ với bên ngoài.
Nếu không thì số lượng tài nguyên cần cho một thành phố mấy trăm ngàn nhân khẩu là một con số khổng lồ.
Mà hệ thống thủy điện, giao thông, bệnh viện và các phương diện khác đều dùng năng lượng đá quý để duy trì, số lượng đá quý cần dùng là một con số không tưởng.
Tiêu Hào cũng không có bao nhiêu hứng thú với những thứ này, anh vẫn đang nghe Tiêu Vân kể chuyện.
Cuộc sống của Tiêu Vân trong bảy năm này vô cùng đơn giản, chỉ là đi học, tu luyện, đào tạo sâu, nâng cao thực lực của mình.
Mà trong bảy năm này, Tiêu Vân cũng chưa hề gặp qua bố mẹ.
Từ lúc bố bỏ cô ở đây vào bảy năm trước đến bây giờ, ông chưa từng trở lại.
Tiêu Hào hỏi: “Bảy năm trước em trúng độc trong yến hội, nhà mình xảy ra chuyện, em có biết không?”
Tiểu Hảo hỏi như thế là vì Tiêu Vân vừa rồi không hề nói cho anh biết chuyện cô trúng độc.
Bởi vì năm xưa bố hai người khiêu chiến Ma Thần của Ma Tộc, ông cầm đi tinh huyết của Ma Thần là vì muốn giải độc cho Tiêu Vân.
Loại độc ngày xưa dùng để đầu độc người nhà họ Tiêu là một loại kịch độc không màu không mùi không vị.
Bố mẹ Tiêu Hào cũng không nghĩ đến bình rượu vang chưa từng mở ra kia sẽ có độc, họ không hề đề phòng một chút nào, mới dẫn đến kết cuộc cả nhà và người làm đều trúng độc.
Bố mẹ Tiêu Hào đương nhiên không sợ loại độc này, nhưng những người làm trong nhà đều bị trúng độc. Tiêu Vân bởi vì được di truyền huyết mạch mạnh mẽ của bố mẹ dẫn đến việc cô có thể chất và huyết mạch tương đối đặc thù.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, Tiêu Vân và Tiêu Vũ không khác gì nhau, cũng không tu luyện, nhưng huyết mạch trời sinh cũng có thể chặn lại một phần chất độc.
Thật ra loại độc này là một loại đọc không hề tầm thường, đây là loại độc được cậu chủ nhà họ Tần cho, để cho người nhà họ Chu hạ độc vào rượu vang của họ ngay tại xưởng sản xuất.