Không thể ở đây lâu nữa, Tiêu Hào không muốn giao đấu với Thần Mộc Đế Vương.
Tiêu Hào không muốn phá hủy một gốc cây ngọn cỏ nào ở đây. Nếu hai người đánh nhau thì sẽ phá hủy rất nhiều công trình. Tiêu Hào cũng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, anh chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Vì thế, Tiêu Hào bùng nổ nguồn năng lượng huyết mạch mãnh liệt, sử dụng Huyết Độn để rời đi.
Bất kể xiềng xích hơi thở của Thần Mộc Đế Vương của Thần Mộc Đế Vương lợi hại đến đâu thì Huyết Độn cũng có thể thoát được.
Sử dụng Huyết Độn tiêu hao rất nhiều năng lượng huyết mạch, còn làm giảm năng lượng tinh thần.
Huyết Độn của đế vương mạnh hơn Huyết Độn của người bình thường rất nhiều, có thể chạy trốn ra xa hơn mười dặm.
Năng lượng huyết mạch cường đại bao quanh Tiêu Hào, như trong nháy mắt Tiêu Hào sẽ biến mất khỏi đó.
Ở nơi Thần Mộc Đế Vương vừa xuất hiện, Tiêu Hào không trông thấy gì nữa, chỉ còn lại một ít sương mù màu đỏ máu, tràn ngập tầm mắt nhưng không làm người bị thương.
Thần Mộc Đế Vương nheo mắt, toàn thân đã dậy lên sát khí. "Cái tên phản bội này, cậu cho là có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi à? Bạch Hạc, đuổi theo!" Thần Mộc Đế Vương điều khiển hạc trắng bay lên cao, đuổi về hướng Tây.
Tiêu Hào sử dụng Huyết Độn chưa bao lâu, anh liền xuất hiện ở lân cận trang viên.
Bởi vì thời điểm dùng Huyết Độn cần phải có một địa điểm quen thuộc.
Tiêu Hào lập tức sử dụng thuật biến hình, biến thành một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Sau đó, Tiêu Hào đi đến trang viên của mình. Với thực lực của Tiêu Hào, anh có thể tránh thoát được tất cả người làm ở trang viên.
Tiêu Hào mở thử phong, lấy ra một ngăn bí mật. Ngăn chỉ để bảo vệ kết giới của đế vương.
Bên trong ngăn tối có một cái vòng tay màu bạc, nhìn qua trông bình thường không có gì nổi bật, nhưng bên trong chiếc vòng tay còn khắc rất nhiều hoa văn dày đặc.
Hoa văn ấy là phù văn của Đạo gia, chứa sức mạnh cường đại. Nó là vũ khí của Tiêu Hào, còn là một pháp khí cường đại, tên là Cửu Tinh Hoàn.
Pháp khí này là của Ninh Khinh Vân đưa cho Tiêu Hào, Cửu Tinh Hoàn sử dụng năng lượng huyết mạch để thúc đẩy, năng lượng huyết mạch càng mạnh thì sức mạnh của Cửu Tinh Hoàn càng cao.
Bởi vì Tiêu Hào là Võ Thần Huyết nên Ninh Khinh Vân nghĩ rằng Cửu Tinh Hoàn được thiết kế riêng cho Tiêu Hào. Tiêu Hào ném vũ khí của mình vào bên trong chiếc nhẫn không gian. Vì vũ khí của anh quá đặc biệt, nếu đeo ở cổ tay sẽ dễ bị người khác phát hiện ra.
Tiêu Hào cầm vũ khí, tìm thấy một con phi thủ lớn ở sau trang viên, bay ra khỏi Đế vương Khu Tiêu Hào không có phi thủ của riêng mình, bởi Tiêu
Hào không có nhiều thời gian tự mình nuôi dưỡng phi thú.
Nếu tự bồi dưỡng phi thủ sẽ phải tiêu hao tinh lực, muốn có được một con phi thủ hiếm thì phải nuôi nó từ nhỏ.
Nuôi dưỡng vài năm, thậm chí mười mấy năm mới có thể trở thành phi thú riêng của mình. Từ đầu tới lối ra của Đế vương Khu cần khoảng hai giờ bay.
Đế vương Khu có tổng cộng năm lối ra, Tiêu Hào tìm lối đi gần nhất và bay tới đó.
Hơn nửa giờ sau, khi đi ngang qua một khi rừng lớn, đột nhiên có một con hạc trắng khổng lồ từ phía xa bay tới với tốc độ cực nhanh, nhanh gấp mấy lần phi thú mà Tiêu Hào đang cưỡi.
Tiêu Hào thầm nói không ổn rồi, thật không ngờ Thần Mộc Đế Vương đuổi theo nhanh thế.
Tiêu Hào không hiểu, thuật biến hình của anh vốn không ai nhận ra được.
Cho dù là để vương cũng không thấy được diện mạo thật của anh, làm sao Thần Mộc Đế Vương lại nhìn ra?
Hơn nữa, Bạch Hạc của Thần Mộc Đế Vương bay quá nhanh, sẽ đuổi tới Tiêu Hào ngay lập tức.
Vì thế, Tiêu Hào điều khiển phi thủ đáp xuống. Phi thú dừng ở trong rừng rậm, trên một bãi đất đá trống rộng lớn.
Tiêu Hào liền ngã từ trên lưng phi thủ xuống, lao nhanh về phía chỗ sâu nhất của rừng rậm.
Hạc trắng từ trên không trung cũng hạ cánh xuống, Thần Mộc Đế Vương ở trên lưng Bạch Hạc quát to: "Các hạ Nam Đế, hôm nay cậu đừng hòng thoát" "Bất kể cậu chạy trốn tới đâu, lão phu cũng có thể tìm được cậu! Cho nên không cần làm trò vô dụng nữa, mau xuất hiện đi, buông tay chịu trói!"
Tiêu Hào muốn che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, liền trốn ở chỗ sâu nhất trong rừng.
Nhưng Thần Mộc Đế Vương điều khiển Bạch Hạ di chuyển ở trên rừng rậm. Mặc kệ Tiêu Hào che giấu hơi thở kiểu gì, chạy tới chỗ nào, Thần Mộc Đế Vương cũng tìm thấy được vị trí của
Tiêu Hào.
Tiêu Hào giật mình, thật không hiểu vì sao Thần Mộc
Đế Vương lại tìm được đến. Nếu đã vậy, Tiêu Hào cũng không cần ẩn trốn nữa.
Hình bóng của anh vừa hiện lên ở một con sông nhỏ phía tây bờ rừng.
Thần Mộc Đế Vương điều khiển Bạch Hạc, hạ cánh ở gần Tiêu Hào. Bạch Hạc cúi người, Thần Mộc Đế Vương từ trên lưng
Bạch Hạc nhảy xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Hào. Tiêu Hào cẩn thận quan sát Thần Mộc Đế Vương,
Thần Mộc Đế Vương cũng nhìn chăm chăm vào Tiêu Hào, khi thấy để vương cường đại này chỉ hơn hai mươi tuổi thì ông ta kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hào trông thấy Thần Mộc Đế Vương. Thần Mộc Đế Vương râu tóc đã bạc trắng, cốt cách tiên đạo, mang dáng vẻ của cao nhân đã đắc đạo. Thần Mộc Đế Vương quá mạnh, hơi thở của ông ta còn mạnh hơn Viêm Đế. Hai người cách nhau hơn hai mươi mét, đối với đế vương thì đây là khoảng cách rất nguy hiểm. Ủng hộ team *chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Vẻ mặt Tiêu Hào thực bình tĩnh, anh đã chuẩn bị tinh thần phải chiến đấu.
Thần Mộc Đế Vương nói: "Các hạ Nam Đế, cậu còn trẻ như vậy đã trở thành để vương, đúng là tư chất trời cho!" "Vốn đường tương lai của cậu xán lạn vô cùng, các hạ
Viêm Đế đã nói với tôi, muốn bồi dưỡng cậu trở thành Viêm Đế kế tiếp. Tiếc thay cậu lại phản bội Đế vương Khu, tự hủy hoại tương lai của mình!" Tiêu Hào không muốn giải thích bất kỳ điều gì, vì có nói thêm nữa cũng vô dụng. "Đại nhân Thần mộc, tôi không muốn giao đấu với ông, không muốn có xung đột gì với ông cả. Mong ông thả tôi đi trước." "Cậu cho là tôi sẽ thả một kẻ phản bội đi à?"
Thần Mộc Đế Vương tức giận nói: "Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội, lập tức theo tôi quay trở về nhận trừng phạt. Biết đầu tôi có thể giúp cầu xin tha, lúc đó tha cho cậu tội chết"
Tiêu Hào bất đắc dĩ nói: "Thần Mộc Đế Vương, các người sẽ tha tội chết cho tôi à?" "Các người đã cho rằng tôi là kẻ phản quốc, cho rằng tôi phản bội Đế vương Khu, các người lại chịu tha thứ cho một tên phản bội à?"
Thần Mộc Đế Vương nói: "Đương nhiên sẽ tha, bởi vì trước đó cậu đã lập nhiều chiến công cho Đế vương Khu hơn nữa cậu còn là để vương lợi hại nhất mà Viêm Đế đã nhìn trúng!" "Cậu tự hủy hoại tương lai, nhất định là có lý do gì đó. Nhưng chuyện đến mức này, cũng không có cách nào cứu vấn nữa." "Chỉ cần cậu lấy Võ Thần Huyết giao nộp cho chúng tôi, lại lập thêm chiến công cho Đế vương Khu “Công tội bù trừ, có thể tha cho cậu một mạng, về sau cậu phải ở lại Đế vương Khu, cả đời không được bước ra khỏi Đế vương Khu một bước."
Tiêu Hào không tin đối phương sẽ buông tha mình, hiện giờ anh hiểu rõ, hóa ra đối phương nhìn trúng Võ Thần Huyết của mình. "Thật ngại quá."
Tiêu Hào nói: "Võ Thần Huyết của tôi là di truyền từ bố mẹ, bố mẹ ban cho tôi, tôi không có quyền giao lại cho ai khác."
Thần Mộc Đế Vương lạnh lùng nói: "Tôi đã cho anh con đường sống, thế mà anh lại không biết quý trọng? Tôi đây đành để anh vào đường chết, hôm nay giết anh rồi lấy huyết mạch của anh vậy!"
Tính tình của Thần Mộc Đế Vương nóng nảy, một lời không hợp liền ra tay ngay, mà động thủ thì sẽ một tuyệt chiêu trí mạng, muốn đưa Tiêu Hào vào chỗ chết.