Kim Quang cũng chuẩn bị dùng tay trái nghênh đón đòn tấn công của Đế Vương Hoàng triều.
Ngay lúc đó, một cường giả mặc áo bào trắng từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh một quyền về phía Đế
Vương Hoàng triều, bức ông ta lui về phía sau ba bốn mươi mét. Thế nhưng người mặc áo trắng kia lại không mảy may lùi bước, người đó vẫn đứng chắn trước mặt Kim Quang.
Người mặc áo bào trắng cũng chính là Võ Thần, cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước khoảnh khắc Đế Vương Hoàng triều giết chết Kim Quang, anh ta đỡ Kim Quang hỏi: "Kim Quang đại nhân, ông không sao chứ?"
Kim Quang thấy Võ Thần xuất hiện, trong lòng an tâm hơn nhiều, ông ta gật đầu với Võ Thần.
Võ Thần giao Kim Quang lại cho đại đội trưởng Hoàng thành, sau đó bước về phía Đế Vương Hoàng triều.
Võ Thần lạnh lùng nói: "Đế Vương Hoàng triều, ngài biết Kim Quang đại nhân là hậu duệ của một trong số ba người sáng lập thế nhưng ngài vẫn muốn giết Kim Quang?"
Đế Vương Hoàng triều cười lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay tôi chẳng những chỉ muốn giết Kim Quang mà còn muốn giết luôn cả cậu! Các người muốn giết con trai tôi thì việc tôi muốn giết hai người cũng là điều hiển nhiên "
Võ Thần lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ nào ngài lại không biết những điều mà mấy năm nay con trai ngài đã làm? Số người mà Tam hoàng tử giết quả thật là nhiều vô số kể, nếu hôm nay giết được Tam hoàng tử thì tôi sẽ coi mọi chuyện xảy ra hôm nay như chưa hề xảy ra. Nếu như ngài muốn ra tay ngăn cản, vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là đánh cùng ngài, dù sao tôi cũng không ngại tự tay giết chết con trai ngài ngay trước mắt ngài đâu." "Cậu quả ngông cuồng rồi!"
Đế Vương Hoàng triều nghe thấy những điều Võ Thần nói thì tức giận: "Võ Thần, cậu chỉ là một quốc sư mà thôi, chức trách của cậu là bảo vệ thủ đô Võ Thần, vậy mà hôm nay cậu lại dám phản lại tôi?"
Võ Thần nói: "Thủ đô Võ Thần mà tôi phải bảo vệ vốn không giống với thủ đô Võ Thần của hiện tại, nó đã từng là một thủ đô Võ Thần bình yên giàu có và phồn hoa nhưng bây giờ chỉ còn lại sự giết chóc tràn lan, nơi đây sắp biến thành một địa ngục nhân gian rồi. “Thủ đô Võ Thần nổi danh bởi các đời Võ Thần, tôi thân là một Võ Thần nhưng lại để thủ đô Võ Thần trở thành cục diện như bây giờ, tôi có trách nhiệm rất lớn trong việc này. Mà trách nhiệm lớn nhất của tôi đó chính là không sớm vạch mặt trần bộ mặt thật của hai cha con các ngài." "Đế Vương Hoàng triều, tôi nhớ trước đây ngài cũng không phải là người như vậy, ngài ghét ác như thù, ngài là vị để vương được tất cả người dân trong thủ đô Võ Thần ủng hộ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà ngài trở nên xa lạ đến vậy, ngài trở nên độc ác nham hiểm, vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn, mọi chuyện rốt cuộc là vì sao? Ngài trả lời tôi đi."
Giọng nói không mang chút cảm xúc nào của Đế Vương Hoàng triều vang lên: "Thuận tôi thì sống, nghịch tối thì chết, tôi mới là để vương chân chính của thủ đô Võ Thần. Còn Võ Thần cậu, chỉ là thuộc hạ của tôi mà thôi, thế mà bây giờ cậu lại dám làm phản tôi, ngay bây giờ tôi định cho cậu tội chết! Hôm nay tôi giết chết cậu, giết chết Kim Quang, vậy thì thủ đô Võ Thần sẽ là của một mình tôi rồi!"
Đế Vương Hoàng triều vừa nói vừa xông về phía Võ Thần, trong tay phải của Võ Thần bây giờ xuất hiện một thanh đao dài màu bạc, anh ta vung đạo qua đầu, hét lớn một tiếng: "Võ Thần trảm!!"
Một thanh đao vốn dài chừng một mét đang mạnh mẽ chém về phía Đế Vương Hoàng triều lại biến thành một thanh đao ba mươi mấy mét ẩn chứa một nguồn sức mạnh khổng lồ có thể bổ đôi tất cả sức mạnh trước mắt.
Đế Vương Hoàng triều không hề lùi bước mà vẫn tiếp tục xông tới. Hai tay ông ta đánh ra những chiêu thức biển ảo hoá thành một quả cầu lớn tụ lại trên đỉnh đầu. Khi thanh đao hơn ba mươi mấy mét chém trúng quả cầu năng lượng được hình thành trên đỉnh đầu Đế Vương Hoàng triều thì một tiếng nổ vang trời bùng lên.
Trường đạo nát bấy trong nháy mắt, hơn nữa nó còn bị khối cầu năng lượng có khả năng thôn tính nuốt sạch sẽ những mảnh năng lượng đã bị hoá giải.
Mặc dù Võ Thần không bị thương nhưng anh ta lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì chiêu vừa nãy chính là một trong số những tuyệt chiêu của anh ta.
Đế Vương Hoàng triều có thể dễ dàng đón được một đạo mà anh ta chém tới, sao lại có thể như thể được?
Thậm chí Đế Vương Hoàng triều đang đứng trước mặt này cũng không hề lùi lại một bước nào.
Rất nhiều năm trước, Võ Thần và Đế Vương Hoàng triều từng giao đấu qua một lần, khi anh ta dùng tới chiêu này, Đế Vương Hoàng triều hoàn toàn không thể nào đỡ nổi.
Coi như đỡ được thì cũng bị bức lùi về sau một khoảng dài, thân mang thương tích.
Lẽ nào, mấy năm nay sức mạnh của Đế Vương Hoàng triều đã mạnh hơn trước rất nhiều?
Ban đầu Võ Thần còn có lòng tin có thể đánh bại Đế Vương Hoàng triều nhưng qua một chiêu ban nãy, lòng tin của anh ta đã bị lung lay rồi.
Đế Vương Hoàng triều nhếch mép cười, hơi thở để vương bao quanh thân tăng vọt: "Võ Thần các hạ, mấy năm nay không giao đấu với các hạ, xem ra cảnh giới của các hạ thụt lùi rồi, thực lực cũng không mạnh như lúc trước. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chiêu ban nãy là một trong số những tuyệt chiêu của cậu? Thế mà lại không phá được tầng phòng ngự của tôi, hơn nữa tôi còn đứng yên ở đây không hề di chuyển đấy. “Võ Thần các hạ, cậu già thật rồi, nếu như không làm được nữa thì cậu cũng nên rời khỏi vị trí của mình, để Võ Thần đời sau lên nắm quyền đi, ha ha hal
Võ Thần lạnh lùng nói: "Chiều ban nãy là do tôi quá khinh thường ngài thôi, bây giờ tiếp thêm một chiêu của tôi nữa xem." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện t*ại tamlinh247.net
Võ Thần biến mất ngay tại chỗ, anh dùng tốc độ nhanh như thể thực hiện phép dịch chuyển tức thời để xuất hiện ngay phía sau lưng Đế Vương Hoàng triều
Anh giơ bàn tay phải bọc kim mang bộc phát ra nguồn sức mạnh kinh khủng đánh về phía vị trí trái tim của Đế Vương Hoàng triều.
Tiêu Hào núp trong bóng tối vô cùng kinh ngạc, tốc độ ra chiêu thực sự quá nhanh.
Nếu như Võ Thần muốn đối phó với Tiêu Hào, nếu như Tiêu Hào không đề cao cảnh giác từ trước thì chiêu này có tỷ lệ thành công trên năm mươi phần trăm.
Nhưng mà điều không thể ngờ được là, trong khoảnh khắc đó Đế Vương Hoàng triều lại biến mất khỏi tầm mắt của Võ Thần.
Võ Thần xuất ra một chiêu thức mạnh như vậy nhưng cuối cùng chỉ về được không khí mà thôi.
Ngay lúc đó, anh lại cảm nhận được ở phía sau lưng mình có một nguồn sức mạnh to lớn áp thẳng về phía mình.
Võ Thần xoay người, dùng tốc độ nhanh đến khó tin tung ra một chưởng đánh về phía đối phương.
Khoé miệng Đế Vương Hoàng triều giương lên một nụ cười nhẹ, cũng dùng một chưởng đánh dội trở về.
Nhưng đáng tiếc một chưởng mà Võ Thần đánh ra chỉ là công kích mang tính bản năng, anh ta bị Đế Vương Hoàng triều đánh văng lên không trung, như một con diều đứt dây, bay ra sau cả hai ba mươi mét, thân thể nặng nề đập xuống nền đất, tạo thành một cái hố sâu. "So tốc độ với tôi? Thực là nực cười!" Giọng nói của Đế Vương Hoàng triều truyền đến.
Võ Thần vừa mới đứng dậy từ dưới hồ thì đã thấy một bàn chân mạnh mẽ đạp về phía ngực mình.
Mặc dù anh ta có nhanh chóng né đi nhưng thực tế tàn khốc đã cho anh ta biết, dù có anh ta có nó thế nào thì cái chân đó vẫn sẽ rơi trúng ngực anh ta mà thôi.
Võ Thần bị Đế Vương Hoàng triều dẫm dưới chân, sức ép này mạnh đến nỗi suýt chút nữa đã dẫm nát Võ Thần.
Võ Thần chưa từng bị ai dẫm dưới chân, và cũng chưa từng chịu nổi nhục lớn đến thế này.
Ngay sau đó, kim quang trên người Võ Thần bắn ra tứ phía, bộc phát ra sức mạnh toàn thân.
Oanh một tiếng, Đế Vương Hoàng triều đang dẫm trên người Võ Thần bị đánh bay đi.
Thế nhưng, Đế Vương Hoàng triều cũng chỉ nhẹ nhàng bay ra phía sau tầm mười mét rồi đáp xuống đất.
Gương mặt Đế Vương Hoàng triều mang vẻ đùa cợt nói: "Võ Thần, cậu so tốc độ, so sức mạnh đều thua tôi, cậu còn có bản lĩnh gì nữa, lấy hết ra đây xem nào!!"
Võ Thần nói: "Ngài có biết năng lực mạnh nhất của các đời Võ Thần là gì không? Bây giờ tôi sẽ để ngài nếm thử một chút!"
Võ Thần thua liên tục hai chiêu liền, anh ta cảm thấy không cam lòng.
Một chiêu này là năng lực mạnh nhất của Võ Thần, và cũng là bí pháp lợi hại nhất của các đời Võ Thần.
Võ Thần tin tưởng với chiêu này nhất định có thể đánh bại Đế Vương Hoàng triều