Chương 89: Một đám vô dụng
Đánh một người phụ nữ thì có làm sao? Cho dù ở trước mặt tất cả mọi người đánh Liễu Nguyệt Hân tàn phế thì người nhà họ Lương vẫn có thể áp chuyện này xuống.
Ở trong mắt Lương Thế Khoan, tiền tài cùng quyền thế có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện. Với thân phận của ông ta, thế lực của ông ta, ở thành Danh Nam không ai dám đối đầu. Ôn Linh Anh cũng cố kỵ nhà họ Lương, nên vừa tới đã cho nhà họ Lương đủ mặt mũi.
Hiện giờ bị Lương Thế Khoan dùng lời nói khinh thường, còn không chịu thả người, Ôn Linh Anh hoàn toàn bùng nổ.
Ôn Linh Anh trực tiếp rút súng ra, nhằm vào Lương Thế Khoan, cực kỳ tức giận. "Lương Thế Khoan, lập tức thả người cho tôi, cút ra khỏi nơi này." "Cô nói cái gì?" Lương Thế Khoan nhìn thấy Ôn Linh Anh gương súng về phía mình thì nổi giận. "Cô dám nói cái gì, cô bảo tôi cút?" "Cô dám lấy súng chĩa vào người tôi? Cô có bản lĩnh thì nổ súng đi, đến đi, làm đi... "Hướng đến chỗ này mà bắn."
Lương Thế Khoan chỉ vào đầu mình: "Nhanh lên, nổ súng đi, cô có gan thì nổ súng đi." "Có gan thì đánh chết tôi đi."
Ôn Linh Anh thực sự muốn nổ súng lắm rồi, nhưng cô không dám.
Tên nhà họ Lương này là tổng giám đốc mà lại trơ tráo, không biết liêm sỉ đến vậy.
Cô chỉ có thể lấy còng tay ra, đi về phía bảo vệ: "Các người cản trở người thi hành công vụ, theo tôi về đồn cảnh sát "
Nếu không dám bắn Lương Thế Khoan, không dám xuống tay, cô có thể bắt bảo vệ để cứu Liễu Nguyệt Hân, phải đem Liễu Nguyệt Hân rời khỏi nơi này đã. Lương Thế Khoan hừ lạnh, ông ta đảo mắt, hai bảo vệ lập tức vọt lại chắn trước mặt Ôn Linh Anh. "Bắt cô ta lại, đưa đến đồn cảnh sát" "Nói với cảnh sát ở đó, buổi chiều tôi sẽ đến tìm anh ta, hỏi một chút xem sao cảnh sát chỗ anh ta lại như thế này!" "Còn dám nhúng vào chuyện của nhà họ Lương"
Lương Thế Khoan chẳng những cản trở cô thi hành công vụ, còn ra lệnh bắt Ôn Linh Anh lại, muốn đến đồn cảnh sát tìm người tố cáo. Bốn bảo vệ nằm nắm tay, xoa tay làm nóng, nhìn chằm chằm không có ý tốt vào Ôn Linh Anh. "Các người ai dám đụng đến tôi?" "Các người đụng đến tôi chính là đụng đến cảnh sát. Tôi chắc chắn sẽ nổ súng." Ôn Linh Anh không thể tùy ý nổ súng, chỉ có khi truy nã tội phạm nghiêm trọng mới có thể nổ súng.
Lương Thế Khoan không hề đem Ôn Linh Anh để vào mắt, nói: "Lên cho tôi"
Hai bảo vệ nhảy về phía Ôn Linh Anh, không hề sợ súng ở trong tay cô. Ôn Linh Anh thuận tay đánh về phía một bảo vệ, khiến bảo vệ ngã trên mặt đất. Cô giơ chân lên đá vào người bảo vệ.
Làm cảnh sát nên Ôn Linh Anh cũng giỏi võ, sáu năm qua ngày nào cô cũng rèn luyện. "Giám đốc Lương, tôi còn nghĩ mấy người bảo vệ của anh cũng phải giỏi võ lắm, xem ra chỉ biết mấy chiêu mèo cào" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Cô đánh thêm mấy chiêu, hai người bảo vệ khác cũng bị đánh ngã.
Ôn Linh Anh khinh thường nhìn qua bồn người bị mình quật ngã, nói: "Một đám vô dụng mà thôi."
Lương Thế Khoan cũng không ngờ Ôn Linh Anh lại giỏi võ như vậy.
Nhưng mà nhìn bốn bảo vệ bị đánh ngã trên mặt đất nhưng Lương Thế Khoan cũng không tỏ ra một chút hoảng loạn: "Bốn người này cũng không phải bảo vệ của tôi, chỉ đi theo tôi đánh nhau mà thôi, cho đến bây giờ tôi cũng không cần phải có bảo vệ"
Ôn Linh Anh đi về phía Liễu Nguyệt Hân, vươn tay: "Nguyệt Hân, chúng ta mau rời khỏi đây"
Liễu Nguyệt Hân đi về phía trước hai bước, vươn cánh tay, nhưng Lương Thế Khoan lại đứng giữa hai người bọn họ, nắm chặt lấy tay Liễu Nguyệt Hân. "Còn muốn rời đi? Thật là buồn cười." Lương Thế Khoan dùng sức vung tay một cái, Liễu Nguyệt Hân bị té ngã trên mặt đất. "Đồ vô lại." Ôn Linh Anh căm tức nhìn Lương Thế Khoan: "Tốt nhất ông nên thả người, bằng không, tôi không quan tâm ông là ai, tôi đánh cho mẹ ông cũng không nhận ra ông." "Tính tình nóng như vậy à?" Lương Thế Khoan bĩu môi, nắm chặt tay: "Nếu như cô có thể đánh, vậy cô đánh thắng tôi, cô có thể đem Liễu Nguyệt Hân đi."
Ôn Linh Anh khẽ kêu lên một tiếng, lập tức ra tay, hai tay cô nắm chặt nắm đấm, đấm về phía trước. Cô mạnh mẽ đánh về phía Lương Thế Khoan. Lương Thế Khoan cũng ra tay, tiến về phía Ôn Linh Anh.
Đầu tiên Ôn Linh Anh dùng tay phải đẩm về phía mũi của Lương Thế Khoan, thân thể Lương Thế khoan hơi nghiêng sang phải liền tránh thoát công kích của Ôn Linh Anh, tay phải thuận thế đặt trên lưng của Ôn Linh Anh.
Ôn Linh Anh cảm thấy phần eo đau xót, tiếp theo, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, cánh tay cô bị một bàn tay khác bắt được. Giây tiếp theo, thân thể Ôn Linh Anh bị Lương Thế Khoan nâng lên, Ôn Linh Anh giật nảy người. "Bich!"
Ôn Linh Anh bị ném mạnh xuống mặt đất. "Linh Anh." Liễu Nguyệt Hân vội vàng vọt tới, ôm Ôn Linh Anh nằm trên ghế sô pha.
Ôn Linh Anh đã không còn sức đánh lại nữa, nổi giận mắng: "Lương Thế Khoan, đồ vô liêm sỉ này, ra tay độc ác như vậy" Lương Thế Khoan liếc mắt nhìn Ôn Linh Anh một cái: "Cô không biết thôi, khi tôi còn trẻ lấy được không ít giải quán quân trong các kỳ thi võ đấy!" "Động thủ với tôi, đúng là tự mình chuốc lấy khổ."
Lương Thế Khoan hướng về phía bốn bảo vệ đang nằm dưới đất, tức giận nói: "Mấy người chết rồi đấy à? Chứa chết thì đem nữ cảnh sát đi cho tôi."
Hai người đứng dậy, bắt lấy Ôn Linh Anh, bắt cô đứng dậy rồi trói tay cô lại. Hai người khác bắt Liễu Nguyệt Hân đứng dậy. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Liễu Nguyệt Hân mắng to: "Đám đàn ông các người, một đám đàn ông lại bắt nạt hai người phụ nữ, các người thật không biết xấu hổ" Ôn Linh Anh giãy dụa nói: "Đám khốn nạn này, dám đánh cả cảnh sát." "Tôi không để yên cho các người đâu." "Nguyệt Hân, cô cố chống cự một lát, tôi trở về đem người đến."
Ôn Linh Anh bị người ta đem đi.
Liễu Nguyệt Hân nhìn thấy Ôn Linh Anh bị người ta đem đi rồi, tâm như tro tàn.
Hai bảo vệ đem Ôn Linh Anh xuống lầu, vừa mới tới cửa lầu một, đột nhiên, một người có dáng thon dài mặc đồ màu đen bước tới trước mặt chặn đường bọn họ. Anh chính là Tiêu Hào. "Tiêu Hào cứu tôi, Tiêu Hào, mau cứu tôi." Ôn Linh Anh nhìn thấy Tiêu Hào giống như nhìn thấy cứu tinh vậy. Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hào nhìn chằm chằm vào hai bảo vệ: "Thả người." "Anh là ai? Cút ngay" Bảo vệ không biết Tiêu Hào là ai, đánh về phía Tiêu Hào.
Tiêu Hào bắt được tay của người bảo vệ này, thuật thế xoay một vòng, trực tiếp làm gãy cổ tay bảo vệ. Người bảo vệ còn lại sợ hãi, đá vào người Tiêu Hào, Tiêu Hào đạp trả lại hắn. Xương đùi của người bảo vệ này liền gãy, ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Đơn giản mà thô bạo.
Mấy bảo vệ ở bên ngoài cửa tòa nhà nghe thấy tiếng kêu tiến đến, Ôn Linh Anh đứng ra làm chứng: "Người của sở cảnh sát, không cần xen vào việc của người khác"
Bảo vệ rút đi. "Tiêu Hào." Ôn Linh Anh cử động khớp tay: "Tiêu Hào, hai tên khốn này giao cho tôi, anh mau đi giúp Nguyệt Hân đi, tôi sẽ nhanh chóng đến."
Tối hôm qua Ôn Linh Anh đã biết được sức mạnh của Tiêu Hào đến đầu, cô không cứu được Nguyệt Hân, nhưng Tiêu Hào nhất định có thể.
Tiêu Hào nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi." "Cô đi làm tốt chuyện tối hôm qua tôi đã dặn cô là được."
Tiêu Hào cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, anh biết Liễu Nguyệt Hân đã xảy ra chuyện rồi. Tiêu Hào chạy vội về phía thang máy...
Bên trong văn phòng giám đốc.
Lương Thế Khoan túm lấy áo của Liễu Nguyệt Hân, nói: "Liễu Nguyệt Hân, cô dám gọi cứu viện à." "Tôi nói cho cô biết, người ở cục cảnh sát cũng không giúp được cô, ai cũng không giúp được cô." "Ngoan ngoãn mà kí tên đi, bằng không, mọi đau khổ đều là cô chịu đấy. Hôm nay tôi cũng không định làm việc gì, chờ cho đến khi cô kí tên xong mới thôi."
Khuôn mặt Liễu Nguyệt Hân vô cùng tức giận, cô cắn răng nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không ký" "Ha ha, xem ra không cho cô ít màu sắc, cô lại không nghe lời." Trên khuôn mặt Lương Thế Khoan xuất hiện toàn tính gì đó.
Ông ta thuận tay kéo áo cô lên, tìm tòi bên trong cổ áo
Liễu Nguyệt Hân, phía dưới cổ lộ ra làn da trắng mịn màng, khe rãnh sâu bên trong cũng lộ ra...
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net