Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Chương 91: Đánh tàn phế Lương Thế Khoan

"Mày muốn làm gì?" Lương Thế Khoan giãy dụa kịch liệt, thế nhưng toàn thân ông ta bị một sức mạnh thần bí khóa lại, căn bản không nhúc nhích được!

Tay trái của Tiêu Hào đè chặt tay phải Lương Thế Khoan, tay phải siết chặt thành nắm đấm đập xuống cổ tay Lương Thế Khoan.

Bup!

Tay phải Lương Thế Khoan bị gãy, bàn làm việc cũng bị đập thành một lỗ thủng! Tay phải của Lương Thế Khoan đã không còn nữa, cổ tay chảy máu đầm đìa, hoàn toàn bị chặt đứt. "A!"

Lương Thế Khoan ngã xuống đất, ôm tay, kêu lên thảm thiết không ngừng. "Tây của tôi..." "Tay của tôi!" "A a a!" "Tiêu Hào, mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết!" "Mày dám phế tay của tao!"

Tiêu Hào đá một cước vào bụng Lương Thế Khoan. Một giây sau, Lương Thế Khoan từ cửa ban công bay ra ngoài, đập vào hành lang.

Lương Thế Khoan vô cùng chật vật bò từ dưới đất dậy, ôm bụng.

Phụt

Ông ta phun ra một ngụm máu, trong bụng cuồn cuộn, cảm giác lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí "Cút!" Tiêu Hào lạnh giọng quát.

Trong mắt Lương Thế Khoan lóe lên tia độc ác, sau đó ngã lộn nhào, xám xịt rời khỏi.

Tiêu Hào cảm nhận được Lương Thế Khoan là tu võ giả, một cước này của anh đã phế đi đan điền của Lương Thế Khoan. Từ nay về sau, Lương Thế Khoan bệnh nặng quấn thân, sau ba tháng sẽ chết vì bệnh, thần tiên cũng không cứu được!

Liễu Nguyệt Hân là vảy ngược của Tiêu Hào, bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô, Tiêu Hào tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Những nhân viên đứng xa xa bên ngoài phòng làm việc xem trò hay thấy cảnh tượng như thế thì tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.

Tiêu Hào phế bỏ tay của Tổng giám đốc nhà họ Lương

Đây chính là một tin tức bùng nổ! rôi!

Tổng giám đốc nhà họ Lương thân phận cao quý, đưa mắt khắp thành phố Danh Nam, người dám đắc tội với Lương Thế Khoan rất ít, ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay! Trên dưới công ty ai nấy đều bàng hoàng, tất cả đều sợ nhà họ Lương trả thù!

Đó nhất định là sự trả thù mang tính hủy diệt! "Tổng giám đốc, tôi muốn từ chức!" "Tổng giám đốc Liễu, tôi cũng muốn từ chức!"

Thoáng cái, có năm người đi vào phòng làm việc, tất cả đều muốn từ chức. Bọn họ sợ người nhà họ Lương trả thù, sợ mình sẽ bị cuốn vào chuyện này.

Sắc mặt Liễu Nguyệt Hân khó xử. Nếu như phê chuẩn cho những người này từ chức, vậy thì sẽ có càng nhiều người muốn rời đi.

Hiện công ty đang trong tình trạng khó khăn, nếu như có nhiều nhân viên từ chức, công ty sẽ không cách nào vận hành được.

Quả thực là họa vô đơn chí.

Mà Tiêu Hào lại nói: "Phê chuẩn" "Ai muốn đi đều có thể đi, hiện tại có thể đến phòng tài vụ thanh toán tiền lương rồi rời đi!" "Công ty chúng ta không nuôi kẻ vô dụng!" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Liễu Nguyệt Hân vốn muốn phản đối quyết định của

Tiêu Hào, thế nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng kiên quyết của anh, cô không từ chối nữa. "Ai muốn từ chức, đều phê chuẩn hết!"

Tiêu Hào gọi bảo an công ty tới, đưa hai thuộc hạ đang hôn mê bất tỉnh của Lương Thế Khoan đến bệnh viện.

Tiêu Hào lại quay ra dặn dò thư ký của Lưu Hồng Ngọc: "Hiện tại không được cho bất kỳ ai quấy rầy tôi và Tổng giám đốc!"

Tiêu Hào đỡ Liễu Nguyệt Hân, hai người ngồi trên ghế số pha. "Nguyệt Hân, mấy ngày nay em chịu khổ rồi." "Đều là do anh không tốt."

Tiêu Hào cũng không ngờ rằng Lương Thế Khoan đã hợp tác với nhà họ Đường. Lúc này, Liễu Nguyệt Hân cũng không nghĩ đến thiệt thòi cô phải chịu mấy ngày nay, mà cô nghĩ đến hình ảnh vừa rồi.

Tiêu Hào phế đi cánh tay của Lương Thế Khoan!

Tiêu Hào xuất hiện, ra mặt vì cô, cô vô cùng xúc động, nước mắt vui mừng. Thế nhưng, Lương Thế Khoan là Tổng giám đốc nhà họ Lương.

Lần này đã hoàn toàn đắc tội nhà họ Lương, thậm chí Tiêu Hào sẽ bị khởi tố, còn có nguy cơ bị bắt giam. "Tiêu Hào... anh phải rời khỏi đây!" Liễu Nguyệt Hân nghĩ đến sự đáng sợ của nhà họ Lương, đưa ra quyết định: "Lập tức rời khỏi Giang Nam, tìm một nơi mà nhà họ Lương không tìm được anh." "Vĩnh viễn đừng quay lại nữa."

Tay phải Tiêu Hào vỗ nhẹ lên mặt Liễu Nguyệt Hân, một luồng khí bí ẩn từ tay Tiêu Hào tuôn ra, những dấu tay màu đỏ trên mặt Liễu Nguyệt Hân rất nhanh đã biến mất. "Đồ ngốc, anh đi rồi em làm sao bây giờ?" "Anh sao có thể bỏ em lại không quan tâm được?" "Nhưng Tiêu Hào, anh đã đánh Lương Thế Khoan tàn phế..." Liễu Nguyệt Hân sốt ruột không thôi. Cô đột nhiên phát hiện mặt mình không đau nữa. "Không có chuyện gì." Tiêu Hào cười cười: "Cho dù anh có giết Lương Thế Khoan thì cũng không có ai dám làm gì anh"

Đây là sự thực, chỉ là Tiêu Hào không muốn làm lớn chuyện lên mà thôi. Cho nên anh đánh trọng thương

Lương Thế Khoan, muốn ông ta ba tháng sau phải chết.

Liễu Nguyệt Hân vẫn vô cùng lo lắng.

Tay Tiêu Hào rời khỏi mặt Liễu Nguyệt Hân: "Vết thương trên mặt em lành rồi."

Liễu Nguyệt Hân cầm điện thoại di động, soi lên mặt nhìn, vết thương trên mặt quả thực đã khỏi rồi!

Trên mặt cô hiện tại giống như không hề bị thương, hơn nữa làn da dường như càng thêm sáng mịn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Anh... làm sao anh làm được?" Liễu Nguyệt Hân không dám tin nhìn Tiêu Hào. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Tiêu Hào cười nói: "Lần trước mua thuốc ở nhà họ Lâm, anh đã nói cho em biết rồi, anh là một bác sĩ bậc thầy vô cùng tài giỏi, em không tin anh." "Anh đã chữa trị khuôn mặt của em, bây giờ em tin chưa?" "Em tin."

Trước đây, Tiêu Hào đã từng nói mấy việc khá "mạnh miệng", nói những chuyện người khác khó có thể tin, Liễu Nguyệt Hân cũng không tin, bởi vì tất cả quá không bình thường.

Thế nhưng lần này Liễu Nguyệt Hân tin.

Bởi vì những chuyện mà Tiêu Hào từng mạnh miệng, những chuyện không dám tin mà anh nói bây giờ đều được thực hiện, đều trở thành sự thật.

Đơn giản chính là thần kỳ.

Trên người Tiêu Hào toàn là bí mật, khiến cho người khác càng ngày càng không nhìn thấu. Có điều, Liễu Nguyệt Hân vẫn còn lo lắng: "Tiêu Hào,

Cao Đại đô đốc qua đời rồi, lần này đối địch với nhà họ Lương, em sợ sẽ không ai giúp chúng ta nữa." "Còn nữa, mấy ngày nay rốt cuộc là anh đi đâu? Rất cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Hào giải thích: "Cao Đại độ đốc vẫn chưa chết, tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của anh." "Cái gì?" Liễu Nguyệt Hân giật mình. Ngày đó cô và bố cùng nhau đến trang viên nhà họ Cao, thấy Cao Đại đô đốc đã chết.

Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Hào vang lên.

Là Ôn Linh Anh gọi tới. "Tiêu Hào, Nguyệt Hân không sao chứ?"

Tiêu Hào nói: "Chuyện bên này tôi đã giải quyết xong rồi." "Thế chuyện bên kia của cô thì sao? Sắp xếp thế nào rồi?"

Ôn Linh Anh thở phào nhẹ nhõm: "Nguyệt Hân không có việc gì là tôi yên tâm rồi. Anh và Nguyệt Hân đang ở cạnh nhau đúng không?" "Ừ" Tiêu Hào nói: "Cô ấy đang ở bên cạnh tôi."

Ôn Linh Anh thấp giọng nói: "Anh nói cho Nguyệt Hân, hiện tại tôi đang bận, không thể qua được."

Sau đó, Ôn Linh Anh nói cho Tiêu Hào, tất cả mọi thứ đã giải quyết xong.

Tiêu Hào mở trang web chính thức của nhà nước, dưới video do Ôn Linh Anh đăng, bình luận đã vượt qua một trăm ngàn.

Lượt chia sẻ là hơn sáu mươi ngàn

Hơn nữa, các kênh truyền thông cũng đều đưa tin tức này. Video này, bất cứ kẻ nào cũng không thể ép xuống được. Cho dù là nhà họ Đường cũng không thể đóng băng tất cả các kênh truyền thông, cũng không dám đóng băng, nếu không, sẽ chỉ tự rước lấy họa.

Tiêu Hào hỏi: "Sở cảnh sát không làm khó có chứ?" "Anh nói xem?" Ôn Linh Anh than nhẹ một tiếng: "Đội trưởng của chúng tôi, Sở cảnh sát, tất cả cấp cao đều lần lượt ra trận, thay phiên khiển trách tôi, giáo huấn tôi đến máu chó đầy đầu." "Tôi thực sự muốn nổ tung rồi. Hiện tại bọn họ đang nhốt tôi trong phòng làm việc, không cho tôi chạy lung tung."

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK