Chương 167: Trở thành ông chủ của gia tộc nhà họ Lâm
Âu Dương Sâm muốn trở thành một nhà vận động hành lang, để hóa giải mâu thuẫn giữa hai người sau đó đưa ra cách để cả hai người đều tốt đẹp nhất. Xét cho cùng, nhà họ Lâm và nhà Âu Dương là đối tác làm ăn, thần y Lâm đã chữa bệnh cho Âu Dương Thịnh nhiều năm, quả thật là có công, có lao. Đây là một ân huệ, Âu Dương Thịnh vẫn phải giúp. Tiêu Hào hiểu ý của Âu Dương Sâm.
Nếu Tiêu Hào trực tiếp tiếp quản nhà họ Lâm theo thỏa thuận đánh cược một cách mạnh mẽ, cho dù nhà họ Lâm không tin, bọn họ cũng phải giao cho Tiêu Hào. Tuy nhiên, ngành công nghiệp của nhà họ Lâm và các hoạt động khác nhau của công ty gia đình nhà họ Lâm sẽ sẽ sụp đổ. Vậy việc nhà họ Lâm có thể giao quyền lực của gia tộc mà họ đã điều hành hàng trăm năm cho một người ngoài là rất khó? Tất nhiên, Tiêu Hào có khả năng trấn áp tất cả những thứ này và có thể sử dụng sức mạnh đẳng sau nó, đó là một vấn đề khác. Tiêu Hào không có nhiều năng lượng để làm những việc này. Phương pháp của Âu Dương Sâm là bảo toàn danh tiếng của thần y Lâm, giữ nhà họ Lâm và để Tiêu Hào làm ông chủ đứng sau gia đình nhà họ Lâm.
Sau đó Tiêu Hào có thể quản lý nhà họ Lâm từ từ, nhà họ Lâm có rất nhiều thành tựu, hoặc là sau khi biến nhà họ
Lâm thành thế lực mạnh hơn, Tiêu Hào dần dần từng bước xuất hiện ở hậu trường. Đây là cách tốt nhất.
Phải để nhà họ Lâm từng bước một nhìn thấy thực lực của Tiêu Hào, nhìn thấy sự đóng góp của Tiêu Hào đối với nhà họ Lâm, cuối cùng họ đương nhiên sẽ chấp nhận nhà họ Lâm thuộc về Tiêu Hào. Mọi người đều thông minh nên đương nhiên hiểu được sự sắp đặt của Âu Dương Sâm.
Thần y Lâm ngay lập tức nắm bắt cơ hội nói: "Tiêu Hào, điều này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cậu, và nó sẽ không làm cho tôi và gia đình nhà họ Lâm rơi vào tình trạng tuyệt vọng. Có thỏa thuận đánh cược trong tay, chúng ta lập thành ba bản. Thỏa thuận này sẽ không bị vô hiệu, nếu nhà họ Lâm của chúng tôi muốn làm điều gì đó chống lại cậu, cậu có thể lấy mọi thứ của nhà họ Lâm bất cứ lúc nào."
Tiêu Hào mỉm cười: "Tôi là chủ nhân của Thẻ vàng cấp năm. Để tôi làm ông chủ phía sau Lâm gia. Lâm gia của ông nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh. Ông đang muốn lợi dụng tôi?" “Tôi không dám” Thần y Lâm đã hiểu rõ, Tiêu Hào đồng ý: “Ai quản nhà họ Lâm không quan trọng, tôi rất muốn nhà họ Lâm hưng thịnh. Nó giống như Jack Ma thành lập Alibaba, ông ấy cũng đã nghỉ hưu và giao Alibaba cho người khác. “Được rồi" Tiêu Hào cũng không muốn làm cho mọi thứ hoàn toàn đóng băng, việc Âu Dương Sâm đưa ra biện pháp này rất tốt. "Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy, sau này nhà họ Lâm các người sẽ vì tôi mà làm việc, mọi chuyện đều phải thông qua tôi, hiểu không?" “Hiểu, hiểu.” Thần y Lâm đã hoàn toàn đầu hàng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Thần y Lâm và Âu Dương Thịnh đã chuyển nhượng cổ phần của gia đình nhà họ Lâm ngay tại chỗ và ủy quyền chúng cho Tiêu Hào. Được ký bởi ba bên liên quan. Sau khi mọi việc xong xuôi, Âu Dương Thịnh nói: “Cậu Tiêu, cậu đã chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi không có gì để trả. Tôi sẽ chia cho ông hai mươi phần trăm cổ phần của gia tộc Âu Dương chúng tôi." Âu Dương Thịnh vốn muốn đưa tiền, nhưng sau khi nghĩ lại liền buông bỏ. Vừa rồi Âu Dương Sâm đưa cho Tiêu Hào năm mươi tỷ, nhưng Tiêu Hào từ chối không chớp mắt. Vì vậy, đưa tiền không có lực hấp dẫn, vẫn là cho cổ phiếu đi. Khi câu nói này rơi xuống, tất cả mọi người đều bị sốc.
Hai mươi phần trăm cổ phiếu của nhà Âu Dương, thật kinh khủng. Gia tộc Âu Dương là gia tộc đầu tiên ở phía nam thành phố Danh Nam, thống trị một vùng không ai có thể tranh được. Chỉ cần năm phần trăm cổ phần có thể đè bẹp nhà họ Lâm và các dòng họ khác, mười phần trăm cổ phần có thể nghiền nát nhà họ Liễu và các dòng họ khác. Chỉ là một ước tính thận trọng! Hai mươi phần trăm, thật kinh khủng! Mọi người sắc mặt đều thay đổi. Sau đó, Tiêu Hào sẽ là trùm xã hội đen thành phố Danh Nam. “Không có hứng thú. Tiêu Hào nhàn nhạt nói: “Tôi đã hứa với Chanh Kỳ sẽ chữa bệnh cho ông, tự nhiên tôi sẽ làm. Tôi không phải vì tiền, cũng không phải vì Âu Dương gia của ông. Hoàn toàn vì lợi ích cá nhân."
Những lời này là đúng, lý do quan trọng nhất để Âu Dương Thịnh được chữa trị là bởi vì Âu Dương Thịnh đã từng là một cựu Hồng quân và một người lính kỳ cựu, thương tích của ông đều là do chống lại cuộc xâm lược của kẻ thù để lại. Âu Dương Thịnh là một anh hùng già đáng kính. Nếu không có những anh hùng này, sẽ không có đất nước như bây giờ.
Tiêu Hào đã trải qua sáu năm ở Lãnh thổ phía Bắc và hai năm trên chiến trường, anh hiểu sự tàn khốc của chiến tranh và bao nhiêu người lính như Âu Dương Thịnh đã hy sinh... Một điều nữa là Tiêu Hào không quan tâm đến việc bố thí của người khác.
Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.
Vừa từ chối năm mươi tỷ, bây giờ lại từ chối hai mươi phần trăm cổ phần của nhà Âu Dương. Tiêu Hào, anh có bị điện không? Nếu là người khác sẽ phát điên lên vì phần khích rồi. Nhưng Tiêu Hào, vẻ mặt tỏ ra bình thản không quan trọng.
Khóe miệng thần y Lâm co giật: "Tiêu Hào, cậu có biết cậu từ chối cái gì không?"
Tiêu Hào mỉm cười, bình tĩnh và không trả lời. Thần y Lâm đột nhiên rất lạc lõng. Ông ấy dường như hiểu rằng đây là khoảng cách giữa mình và Tiêu Hào. "Haha..." Âu Dương Thịnh bật cười: "Bác sĩ Tiêu có khác. "Vì bác sĩ Tiêu không thích mấy chuyện không liên quan này, sau này anh cần đến hỗ trợ của nhà Âu Dương, cứ lên tiếng. Dù lên núi đao xuống biển là nhà Âu Dương cũng sẽ không từ Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào gật đầu: "Đã muộn rồi, tôi nên về nhà thôi." Âu Dương Sâm xin anh ở lại, thật sự đã rất muộn, vì vậy muốn giữ Tiêu Hào ở lại nhà Âu Dương qua đêm. Nhưng Tiêu Hào đã từ chối, dù anh có ở ngoài muộn thế nào thì anh cũng phải về nhà. "Chanh Kỳ, lái xe Tiêu Hào về nhà." "Chanh Kỳ? Chanh Kỳ?" Âu Dương Thịnh và Âu Dương Sâm đang tìm Âu Dương Chanh Kỳ, nhưng họ không tìm thấy.
Đúng lúc này, quản gia bước vào nói: "Ông chủ, mười phút trước tiểu thư đã đi ra ngoài." Tiêu Hào giật mình, anh chỉ trêu đùa cô gái này thôi, nhưng không ngờ cô ấy lại thật sự sợ hãi. "Nói bậy bạ." Âu Dương Thịnh bất mãn nói: "Nửa đêm nó ra ngoài làm gì? Thật là hư hỏng!" Xe của Tiêu Hào vẫn đang ở trong xưởng sửa chữa trong xưởng của trường Đại học Danh Nam. Âu Dương Sâm vốn định đích thân chở Tiêu Hào, nhưng bị từ chối. Cuối cùng, chính thần y Lâm đã đích thân đưa Tiêu Hào đi.
Trên đường đi, Tiêu Hào nói: “ Ông Lâm, ông với nhà họ Đường có quan hệ tốt đúng không?" “Không, không tốt.” Thần y Lâm vội vàng tách khỏi nhà họ Đường:"Mọi người đều là nhà y, tôi tiếp xúc với người nhà họ Đường để học hỏi và trao đổi về y thuật”
Tiêu Hào nói: "Theo tôi biết, Đường Minh Tam thường pha chế thuốc trong nhà họ Lâm của ông. Lần trước tôi đến nhà họ Lâm mua thuốc, cỏ Hồi Hồn và Quả Vạn Độc, là do Đường Minh Tam đưa trước đó." "Nói cho tôi biết, có phải Đường Minh Tam đang bí mật điều chế chất độc trong nhà họ Lâm của ông không?" "Cái này..." Thần y Lâm vẻ mặt xấu hổ nói, hiện tại Tiêu Hào là ông chủ của ông ta. "Đường Minh Tam quả nhiên luyện chế thuốc trong nhà họ Lâm chúng tôi, bởi vì nhà họ Đường là gia tộc luyện độc, họ thường bị mọi người nghi ngờ Và hay bị đến để điều tra, vì vậy Đường Minh Tam đã chế độc trong dòng nhà họ Lâm của chúng tôi. Lâm Quốc Khang chịu trách nhiệm chính về vấn đề này, cậu biết đấy, tôi không rõ ràng lắm về tình hình cụ thể "
Tiêu Hào lại nói: "Nói cho tôi biết, Đường Minh Tam có phải đang luyện chế Ẩn Sát?" “Đúng vậy.” Lâm Hoàng nói: “Đúng vậy, tôi biết chuyện này. Tôi cũng đã nói chuyện với Lâm Quốc Khang về sự việc này, cho rằng mẩu vụ đầu độc do Ẩn Sát là bí mật đầu độc của tổ chức Ám Dạ. Nếu người của Ám Dạ biết được chuyện này nhà họ Lâm của chúng tôi có thể gặp rắc rối" Có vẻ như thần y Lâm không biết nhiều về gia đình nhà họ Đường.
Tiêu Hào nói: "Ông phải cho tôi biết Đường Minh Tam sẽ làm gì trong tương lai và thứ độc dược mà anh ta bí mật luyện chế, hiểu không?" "Tôi hiểu rồi."
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net