Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1114: Lá chắn năng lượng tan biến

Đầu của Tiêu Hào chìm xuống đáy sông, sau đó cơ thể anh cũng bắt đầu điên cuồng mà phát triển.

Từ phía dưới đầu xuất hiện ra cái cổ, xuất hiện thêm xương và chân tay.

Phát triển ra ngũ tạng lục phủ cùng bảy kinh tám mạch, mọc ra các mạch máu và da thịt

Quá trình này diễn ra rất chậm, Tiêu Hào phải mất hơn hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mới có thể khôi phục lại thân thể.

Tiêu Hào cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh cho rằng mình đã chết chắc rồi, thật không ngờ còn có thể sống lại.

Cơ thể linh hoạt thật sự quá đáng sợ.

Sau khi không Linh huyết mạch được kích hoạt, Tiêu Hào cho dù thân thể đã bị nổ tung, thì đầu và linh hồn của anh cũng không bị phá vỡ, có thể một lần nữa định hình lại cơ thể.

Loại pháp môn nghịch thiên này thật sự quá kinh khủng, có thể nói Tiêu Hào căn bản giết cũng không thể chết.

Mà Tiêu Hào cũng biết, lần này là do Ma Tôn hỗ trợ bảo vệ ba hồn bảy vía của mình.

Nếu không thì phần hồn phách của Tiêu Nam sẽ tan nát, hồn phi phách tán, cho dù là thần tiên cũng không cứu sống được.

Tiêu Hào lại nợ Ma Tôn một ân tình lớn lao khác.

Ma Tôn nói: "Lúc trước ta ở thành phố Hư Ảo cứu anh một mạng, bây giờ lại cứu anh một mạng thêm một mạng nữa.” "Lúc trước anh đã đồng ý với tôi, phải thay tôi làm một việc, anh còn nhớ không?"

Tiêu Hào nói: "Tôi đương nhiên nhớ rõ, Ma Tôn tiền bối, chỉ cần ông có bất cứ chuyện gì, cứ giao phó cho tôi đi làm là được rồi.

Ma Tôn nói: "Bây giờ anh còn khó có thể bảo vệ chính mình, phiền toái quấn thân, vẫn là nên giải quyết chuyện của chính mình đi đã rồi nói sau Sức mạnh của Tiêu Hào nhanh chóng được khôi phục, anh nhớ tới trận đấu trước đó.

Tại thời điểm sức mạnh của mình chuẩn bị bùng nổ, tất cả các sức mạnh đột nhiên đều đã bị dập tắt. Dây thần kinh trong cơ thể anh bị thương nặng, Tiêu Hào đầu tiên nghĩ ngay tới độc tố.

Tiêu Hào bị trúng độc.

Tuy rằng Cơ thể linh hoạt là tất cả các chất độc không thể xâm phạm, thế nhưng Đế Vương Tang Mệnh Tán thật sự là quá kinh khủng.

Là vì nó được làm riêng cho cơ thể mạnh mẽ của Đế

Vương. Nếu như lúc trước Tiêu Hào trúng độc, cho Tiêu Hào thời gian vài phút thì hoàn toàn có thể giải độc.

Nhưng vừa rồi ở trong trận đấu, căn bản cũng không có cách nào khác.

Cho nên mới trong phút chốc, Tiêu Hào đã bị Tam Đại Đế Vương hợp sức đánh cho vỡ tan thành mảnh những nhỏ.

Mà Ma Tôn nói với Tiêu Hào, đúng là Đế Vương Tang Mệnh Tán, chính là đối phương đã hạ độc Tiêu Hào!

Tiêu Hào cắn chặt răng: "Thật không ngờ các Đại Đế

Vương của Kỳ Hạ lại đáng khinh và vô liêm sỉ như vậy!” "Vốn dĩ tôi không muốn giết bọn họ, bởi vì cuộc so tài “Đế Vương Tranh Bá” cũng sắp bắt đầu." “Bọn họ là sức mạnh của Kỳ Hạ, đại diện cho Kỳ Hạ xuất chiến, nếu bọn họ hạ độc tôi, tôi tuyệt đối sẽ không niệm tình cũ!

Sau khi Tiêu Hào bình tĩnh lại, anh vừa khôi phục sức mạnh, vừa suy nghĩ xem, rốt cuộc là ai đã hạ độc mình.

Loại độc dược Đế Vương Tang Mệnh Tán này, Tiêu Hào đã biết qua, không màu không mùi vị, chính là vì Đế Vương đã tự mình làm ra

Chẳng lẽ trong gia đình và bạn bè của mình có gian tế sao?

Ma Tôn nói: "Chuyện này vô cùng kỳ lạ. "Tôi vẫn luôn ở sâu trong linh hồn anh, đối với tất cả mọi thứ xảy ra bên cạnh anh tôi đều rất rõ ràng." "Người nhà và bạn bè của anh, những người này dường như cũng không có bất kỳ vấn đề gì. "Đương nhiên là anh trúng độc, còn có một khả năng khác, chính là trước khi anh tới núi Bàn Long, anh đã trúng độc rồi." "Chỉ là anh không biết mà thôi, hoặc là khi anh ở nhà họ Niếp đã trúng độc."

Tiêu Hào nhíu mày, cảm thấy Ma Tôn nói cũng có lý.

Gia đình và bạn bè của mình, những người này và mình cùng nhau chia sẻ những gặp khó khăn, sống chết có nhau, không thể có vấn đề.

Mà loại Đế Vương Tang Mệnh Tán này, nếu như trúng độc, chỉ cần anh không dùng ra sức mạnh cảnh giới Đế Vương, độc tố vẫn sẽ được vẫn ẩn giấu trong thân thể anh, không thể phát hiện ra.

Chẳng lẽ Tiêu Hào thật sự là lúc ở nhà họ Niếp, trong thức ăn có người hạ độc với anh dùng Đế Vương Tang Mệnh Tán hay sao?

Rốt cuộc là ai đã hạ độc?

Chẳng lẽ thân phận của mình sớm đã có người nghi ngờ rồi sao?

Tiêu Hào nghĩ tới nghĩ lui cảm giác vẫn là không đúng.

Bởi vì Đế Vương Tang Mệnh Tán thứ này là vô giá, luyện chế loại thuốc này cực kỳ khó khăn, yêu cầu cực cao.

Giá của mỗi loại thuốc là giá trên trời!

Hai người Tiêu Hào và Ma Tôn phân tích trong chốc lát, không tìm được đáp án chính xác.

Nếu không tìm được đáp án, Tiêu Hào sẽ tự mình đi tìm đáp án.

Nếu là người của nhà họ Niếp muốn giết mình, hại mình, còn có các Đại Đế Vương, đồng khinh, vô liêm sỉ hạ độc với anh.

Như vậy Tiêu Nam định sẽ giết chết tất cả mọi người! Chiếm đoạt lấy ký ức của bọn họ, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được sự thật.

Tiêu Hào tiếp tục khôi phục sức mạnh, anh phải dùng toàn lực khôi phục.

Bởi vì lúc trước khi anh rời đi, dùng lá chắn năng lượng bảo vệ mọi người.

Mà lá chắn năng lượng chỉ có thể bảo vệ đám người Liễu Nguyệt Hân trong năm giờ. Nếu như người của nhà họ Niếp, và Tam Đại Đế

Vương, muốn giết chết đám người của Liễu Nguyệt Hân.

Như vậy Tiêu Hào nhất định phải chạy tới trước năm giờ, trước khi năng lượng của lá chắn năng lượng biến mất, mới bảo vệ được đám người của Liễu Nguyệt Hân.

Mà giờ phút này, Đông Hoàng Đế Vương và Tây Độc Đế Vương đã dẫn theo người của bọn họ rời đi.

Bởi vì họ đã giết chết Tiêu Nam, ở đây nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Chuyện còn lại là người của Trần Bắc Huyền và nhà họ

Niếp làm. Đến lúc đó cùng với hai người Đông Hoàng Đế Vương và Tây Độc Đế Vương cắt đứt quan hệ.

Lúc này, hai người Trần Bắc Huyền và Niếp Thiên Hưng mang theo hơn năm mươi cường giả ở phía sau, đi tới linh trì bên trong hang động Huyền Âm.

Trần Bắc Huyền tự mình kiểm tra lá chắn năng lượng lớn mạnh ở trước mắt.

Hơn nữa Trần Bắc Huyền còn sử dụng sức mạnh Đế Vương cường đại, tấn công vào mấy lần.

Tất cả đều bị sức mạnh của lá chắn năng lượng bao trùm bắn văng ra ngoài.

Hơn nữa ngược lại còn bị thương, Trần Bắc Huyền vô cùng kinh ngạc.

Thật không ngờ một cái lá chắn năng lượng nhỏ bé này cũng mạnh đến mức độ này.

Có điều Trần Bắc Huyền cũng kiểm tra ra năng lượng của lá chắn năng lượng, đang giảm đi nhanh chóng và tiêu tán.

Nhiều nhất còn có thể kéo dài đến vài giờ.

Chờ lực lượng của lá chắn năng lượng tiêu tán toàn bộ, tất cả người trong lá chắn năng lượng, đều đã đến lúc phải chết!

Liễu Nguyệt Hân kêu lên: "Trần Bắc Huyền, anh mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không thì không chồng tôi đến anh sẽ chết chắc!” "Ha ha ha ha ha!"

Trần Bắc Huyền cười to vài tiếng, nói: "Nói cho các người biết một tin tốt, Tiêu Hào đã chết rồi!” “Chết dưới sự liên thủ của tam đại đế vương!” “Hiện tại không có ai đến cứu các người đầu, chờ lá chắn năng lượng này tản ra, chính là giờ chết của các người!” “Đến lúc đó, các người có thể đi xuống phía dưới đoàn tụ với Tiêu Hào rồi!” Cập nhật nhanh* nhất trên tamlinh247.net

Sau khi mọi người nghe Trần Bắc Huyền nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, không thể tin được. “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Liễu Nguyệt Hân hô to. "Tiêu Hào tuyệt đối sẽ không chết, chồng tôi lợi hại như vậy, làm sao có thể chết chứ!" “Anh đang nói nhảm, anh đang lừa tôi!” “Ha ha ha ha!” Trần Bắc Huyền cười to rồi nói: “Tôi thân là một đời Đế Vương, tôi lại đi lừa các người sao?” "Nếu Tiêu Hào không chết, đã sớm tới tìm các người rồi, sao lại vẫn chưa tới đây?"

Trên mặt Liễu Nguyệt Hân dàn giụa nước mắt.

Cô đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô không tin là Tiêu Hào đã chết.

Cô không hề không tin điều đó!

Trong lòng Liễu Nguyệt Hân, Tiêu Hào là một người có nhiều tài năng vô cùng, Tiêu Hào dương như đã là vô địch, bất kể kẻ nào cũng không thể làm tổn thương được Tiêu Hào!”

Hơn nữa Liễu Nguyệt Hân nhớ rõ ràng, lần trước Tiêu Hào bị chém đứt tứ chi, bị ném vào trong giếng, Tiêu Hào cũng đều sống lại.

Tiêu Hào làm sao có thể chết chứ!

Trong tay Chu Tước lấy ra một thanh đao.

Trong mắt cô ta cũng trào ra nước mắt đau lòng muốn chết: "Đại nhân tuyệt đối sẽ không chết!” “Nếu đại nhân chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa!” “Tôi sinh ra là người của đại nhân, chết là ma của đại nhân, tôi sẽ xuống dưới suối vàng đi theo đại nhân!

Chu Tước là một chiến sĩ.

Tình cảm của cô ta đối với Tiêu Hào giống như anh em ruột thịt vậy.

Cô ta nghe thấy tin Tiêu Hào đã chết, anh ta liền muốn cùng Tiêu Nam chết cùng một chỗ. "Ha ha ha ha ha!"

Trần Bắc Huyền cười to: "Chu Tước cô muốn tự sát sao?” "Cô không cần phải gấp gáp như vậy, chờ lá chắn năng lượng này biến mất, tôi sẽ tay đưa anh lên Tây Thiên."

Chu Tước quả thật là muốn tự sát, nhưng Liễu Nguyệt Hân đã kịp nắm lấy tay Chu Tước.

Cô nói: "Tiêu Hào sẽ không chết, anh phải tin tưởng tôi,

Tiêu Hào sẽ tới cứu chúng ta!”

Chu Tước cũng tin rằng Tiêu Hào vẫn còn sống.

Nhưng hiện tại tất cả những người này đều đứng ở nơi đây, chứng tỏ rằng Tiêu Hào đã chết, nếu không thì Trần

Bắc Huyền sao lại tới đây? Bạch Khả Như nhào vào trong ngực Liễu Nguyệt Hân. "Mẹ ơi, mẹ!" "Bố có thật là đã chết rồi không?" "Bố có thật là đã chết rồi không?" "Con không tin, bố lợi hại như vậy, không thể chết được, sẽ không mà... Phải không?”

Bạch Khả Như đau đớn vô cùng, không ngừng khóc huhu. Mọi người ở hiện trường đều vô cùng khó chịu.

Đỗ Thanh Như cũng bày ra vẻ mặt kiên quyết, khỏe mắt đã giàn giụa nước mắt.

Nếu Tiêu Hào thật sự chết, hôm nay cô ta cũng sẽ đi cùng Tiêu Hào.

Hai người Bạch Ái Linh và Trương Mạn Mạn ôm lấy nhau, hai người cũng nghẹn ngào theo.

Mọi người ở đây đều rất kiên cường, nhưng sau khi nghe tin Tiêu Hào đã chết, đều không khống chế được cảm xúc của mình.

Trần Bắc Huyền giống như đang xem được vở kịch hay, nhìn những người phụ nữ này đang khóc sướt mướt.

Những người phụ nữ này càng đau đớn thì trong lòng anh ta lại càng phấn khích.

Rốt cục năm giờ đồng hồ đã hết, năng lượng bao trùm xung quanh đang nhanh chóng tiêu tán.

Vài phút sau, tất cả đều biến mất.

Mấy người phụ nữ đã hoàn toàn được phơi bày ra trước mặt đám người của Trần Bắc Huyền và Niếp Thiên Hưng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK