Chương 248: Liên tục khiêu khích
Tiêu Hào đoán được, Uông Giang Cần dám công khai khiêu khích bản thân anh, tuyên bố muốn tiêu diệt bản thân anh, nhất định không phải có quan hệ tốt với Liễu Vĩnh nên giúp anh ta mà là còn những người khác ủng hộ nữa.
Lấy sức mạnh của nhà họ Uông, có thể dễ dàng điều tra được Tiêu Hào là cường giả Tiên Thiên, giết chết Từ Tân Bình, còn có lai lịch trước mắt Tiêu Hào cũng bị lộ ra.
Nhà họ Uông là nhà giàu nhất ở Danh Tây, so với thế lực của nhà họ Châu thì mạnh gấp mấy lần, nổi danh cùng với nhà Âu Dương
Uống Giang Cần cười nói: "Vậy tôi sẽ đợi xem, tôi thích kẻ thù mạnh mẽ. "Chiến tranh giữa chúng ta, chính thức mở màn từ giờ khắc này.” "Hôm nay, đại hội chủ tịch thành phố, để tôi xem anh bản lãnh gì vào sân, có bản lãnh gì để thắng tôi!"
Cho dù Uông Giang Cần có mạnh hơn nữa, có lợi hại hơn nữa, thì Tiêu Hào cũng không coi ra gì.
Tiêu Hào bỉu môi cười nói: “Bản lãnh của tôi à, anh đợi một lát, sẽ biết thôi" "Bố, Nguyệt Hân, chúng ta đi."
Ba người Tiêu Hào đi đến cửa cao ốc.
Tiêu Hào không quan tâm phía sau đối phương có bối cảnh to lớn như thế nào.
Chỉ cần chọc tôi, tôi sẽ khiến cho anh trả giả thật lớn. Anh muốn phá hoại ta tôi, vậy tôi sẽ phá hoại anh! Liễu Vĩnh nhìn bóng lưng ba người Tiêu Hào rời đi, trên mặt mang sự do dự: “Chẳng lẽ bọn họ thật sự lấy được tư cách?"
Uống Giang Cần khinh thường nói: "Tiêu Hào chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót mà thôi, làm sao có thể lấy được tư cách chứ? Ngoảnh đầu lại chúng ta đã có thể xử lý hắn rồi."
Đôi bên một trước một sau đi tới cửa cao ốc.
Có hai hàng nhân viên bảo vệ ở lối vào của cao ỐC, những người bảo vệ này, đều là người ở Bắc Cảnh. Mỗi một người tiến vào tòa nhà đồ sộ đều phải quét thẻ căn cước, cho dù là người thân phận cao đi nữa, thì cũng không dám gây chuyện ở chỗ này, chỉ cần ai không phối hợp kiểm tra, đều sẽ bị đuổi đi. Tiêu Hào cầm thẻ căn cước, đưa tới chỗ của nhân viên làm việc.
Phía sau là Liễu Vĩnh và Uông Giang Cần đi tới, chờ Tiêu Hào bị mất mặt.
Tít!
Kết quả... Máy ra đa quét thẻ căn cước, màu xanh lá cây, thông qua.
Nhân viên làm việc hết sức tôn kính, đưa tới thẻ căn cước bằng hai tay: “Mời xang bên này!"
Tiêu Hào thuận lợi thông qua, để lại cho Uông Giang Cần một cái ánh mắt khi dễ, vô cùng phóng khoáng đi vào cao ốc
Ngay sau đó, Liễu Kiến Quốc đem thẻ căn cước tới, cũng thông qua
Liễu Vĩnh không dám tin tưởng ánh mắt của mình! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Là đích thân anh ta gạch tư cách vào sân ba người của Tiêu Hào.
Tại sao lại như vậy chứ!
Uống Giang Cần cũng thấy rất kỳ quái, chuyện này anh ta phải dùng đến không ít quan hệ mới làm xong, tại sao lại thất bại? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiếp theo, Liễu Nguyệt Hân cũng sắp đưa thẻ căn cước tới, thông qua "Phu nhân xinh đẹp, mời sang bên này!"
Tiêu Hào kéo tay của Liễu Nguyệt Hân, ba người nghênh ngang đi vào.
Ba người tiến vào trong hội trường, môi trường của toàn bộ hội trường rất đơn giản và thoải mái, đã có mấy chục người đến rồi.
Liễu Kiến Quốc mới vừa vào thì cách đó không xa, ánh mắt của mấy người quét về phía bên này. "Không phải là không có suất của Liễu Kiến Quốc sao?" "Bên cạnh ông ta không phải là con gái ông ta sao sao?" "Người đó là Tiêu Hào!" "Đáng chết, rốt cuộc bọn họ lấy được suất tham gia từ đâu chứ?"
Mấy cái người trung niên nhỏ giọng bàn tán, sau đó đi tới bên này.
Người cầm đầu là một tên mập mạp, chỉa vào bụng bia mập mạp, trên đỉnh đầu tóc thưa thớt, thịt dư trên mặt run lên một cái. "Lãnh đạo xây dựng Liễu, thật là đúng dịp, chào ông chào ông." "Thì ra là lãnh đạo xây dựng Trương." Liễu Kiến Quốc lễ phép đưa tay ra: "Chào ông."
Người này là Trương Vân Nam, lãnh đạo xây dựng của công trình xây dựng ở thành phố Danh Tây, nếu như Tam Thành hợp nhất lại thì ba cái lãnh đạo xây dựng khẳng định chỉ chọn một mà thôi, bọn họ là đối thủ cạnh tranh.
Thế nhưng, Trương Vân Nam cũng không có bắt tay với Lưu Kiến Quốc: “Xin lỗi, gần đây trong tay có chút vết thương"
Rõ ràng là cố ý khiến cho Liễu Kiến Quốc lúng túng.
Liễu Kiến Quốc là công nhân viên kỳ cựu, đã làm việc tại công trình xây dựng ở Giang Nam hơn ba mươi năm, có nền tảng vững chắc, danh vọng và thành tích rất tốt.
Còn Trương Vân Nam này, là một con ngựa đen mấy năm trước đã đấu tranh vào công trình xây dựng ở Danh Tây, quan hệ giao thiệp xử lý rất tốt, không phải là bạch đạo nào cũng có người. "Vị này là Nguyệt Hân, sáu năm trước tôi có tham gia hôn lễ của cô, sáu năm không thấy, quả thật càng ngày càng đẹp."
Ánh mắt của Trương Vân Nam quét nhìn trên ở trên người Liễu Nguyệt Hân, tham lam, thô bỉ, thấy đôi chân thon dài của Liễu Nguyệt Hân, nước miếng cũng sắp chảy ra.
Tiêu Hào kéo tay của Liễu Nguyệt Hân, để cho cô đứng ở phía sau, sau đó lên trước một bước, mặt đầy sự lạnh lùng. "Vị này là?" Trương Vân Nam thấy Tiêu Hào chặn lại tầm mắt của ông ta, vô cùng khó chịu.
Tiêu Hào lạnh như bằng nói: "Tiêu Hào, chồng của Nguyệt Hân." "Tiêu Hào?" Trương Vân Nam nhớ ra cái gì đó: “À, tôi nhớ ra rồi, cậu chính là cái người... Đã từng con trai của hội trưởng nhà họ Tiêu, là tội phạm bạo lực sáu năm trước đó sao?" "Thật ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu!"
Vừa mới dứt lời, sắc mặt Liễu Kiến Quốc và Liễu Nguyệt Hân vô cùng khó coi.
Trương Vân Nam cố ý thể hiện dáng vẻ thành khẩn nói: “Tôi nói nè ông Liễu, con gái ông như hoa như ngọc, làm sao ông có thể để cho con gái ông sống cùng với tên tội phạm này chứ?" "Không phải tôi nói chứ, tìm đại một tên nhà giàu nào đó, cũng tốt hơn cái tên tội phạm này, tìm được một người tốt còn có thể hỗ trợ cho con đường làm quan của ông "Bà xã tôi bị bệnh qua đời, hay là giới thiệu con gái ông cho tôi, làm vợ của tôi cũng tốt vô cùng. "Mọi người đều là người mình, phù sa không chảy ruộng ngoài mà." "Trương Vân Nam!" Liễu Kiến Quốc giận dữ: “Ông đang nói hưu nói vượn cái gì đó!" "Ha ha, đùa thôi, giỡn chơi thôi mà." Trương Vân Nam cười to liên tục: “Đừng nóng giận, tôi chẳng qua là chỉ đùa một chút mà thôi, dĩ nhiên, ông coi là thật cũng được, ha ha..." Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Ánh mắt Tiêu Hào lạnh như băng, chỗ sâu nơi ánh mắt dâng lên sát ý. "Lãnh đạo xây dựng Trương, chẳng lẽ ông chưa từng nghe qua một câu nói, họa từ ở miệng mà ra sao?"
Trương Vân Nam giống như nghe được chuyện cười vậy, tiếp tục khiêu khích: “Làm sao? Tôi nói không đúng sao? Cậu Tiêu?" "Thấy cậu có vẻ tức giận, chẳng lẽ cậu muốn đánh tôi sao?" "Lại đây lại đây, cậu dám không?"
Trương Vân Nam cố ý đưa mặt tới gần, mặt đầy khiêu khích: “Tới đây, đánh một cái thử xem nào?"
Tiêu Hào nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy có người sáp tới gần để cho tôi đánh, vậy tôi không thỏa mãn nguyện vọng của ông, vậy thì thật quá có lỗi với ông rồi."
Nói xong, Tiêu Hào thuận tay tát một cái.
Thân thể hơn hai trăm cân của Trương Vân Nam ngã ầm ầm xuống đất, hung hãn nện xuống đất.
Mọi người giật nảy mình, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn sang phía bên này! "Cậu dám đánh tôi!" Trương Vân Nam được hai người đỡ dậy từ dưới đất, bụm mặt, mắng nhiếc. "Tiêu Hào, cậu ăn tim gấu gan bảo sao!"
Liễu Nguyệt Hân đầu tiên là kinh ngạc, trong lòng nổi lên ấm áp, nhưng lại lo lắng cho Tiêu Hào.
Liễu Kiến Quốc hoảng sợ, đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt đầy đau khổ: “Tiêu Hào, chẳng lẽ con không thấy rõ cục diện sao, Trương Vân Nam cố ý chọc giận con, gây chuyện ở chỗ này, mục đích là đuổi chúng ta ra ngoài đó!" "Con không thể nhịn một chút sao?" "Không thể. Âm thanh Tiêu Hào lạnh lùng: “Bất kỳ người làm nhục Nguyệt Hân, con tuyệt đối sẽ không nhịn!"
Liễu Kiến Quốc không biết nói cái gì cho phải.
Thế nhưng nhìn Tiêu Hào che chở co con gái như vậy, trong lòng ông cũng rất vui vẻ yên tâm. Trong lòng Liễu Nguyệt Hân xuất hiện dòng nước ấm, thế nhưng là cô lại lo lắng.
Trương Vân Nam hô to về phía nhân viên bảo vệ xa xa: “Bảo vệ, bảo vệ, ở đây có người đánh người! "Có người đánh người!"
Trương Vân Nam kêu mấy tiếng, bốn nhân viên bảo vệ lập tức đi tới bên này.
Sắc mặt Liễu Kiến Quốc và Liễu Nguyệt Hân biến đổi
Xong rồi, lần này xong rồi! lớn.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất