Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811: Ánh kiểm vỡ nát

Hai đại Đế Vương quyết chiến, có thể xem như đây là một kiểu nội chiến tại Ma Đô.

Sàn đấu Đế Vương tọa lạc trên núi Vân Tuyết nằm ở phía bắc Ma Đô. Chỗ này một năm chỉ có một mùa đông gió tuyết bay tứ tán, nhiệt độ cực kỳ thấp, trung bình rơi vào khoảng từ hai mươi độc trở xuống. Mà sàn đấu Đế Vương nằm ở một vị trí trên một ngàn mét hoàn toàn tách biệt ở trên.

Chỉ có cường giả đạt đến cảnh giới Đế Vương mới có thể lên sàn đấu Đế Vương. Hai đại Đế Vương cưỡi trên Phi Thủ đến cách sàn đấu chừng ba bốn kilet thì dừng lại.

Bởi vì con đường phía trước này, Phi Thú hoàn toàn không cách nào bay qua được, nếu đi thì sẽ lập tức bị đông cứng chết ngay lập tức hoặc cũng bị áp suất giết chết.

Tiêu Hào bám theo sát phía sau hai đại Đế Vương, anh cũng lo rằng Mã Bảo Lâm sẽ phát hiện ra mình nên đang cố hết sức giấu đi sức mạnh lẫn khí tức của bản thân.

Cường giả của Tứ đại gia tộc cũng nối đuôi rối rít mà đến khu vực gần sàn đấu Đế Vương, dù cho bọn họ biết hai đại Đế Vương này sẽ tiến hành quyết chiến nhưng cũng chẳng thể đến tiệm cận sàn đấu Đế Vương hơn được, chì có thể đứng phía bên dưới sàn đấu, chờ đợi kết cục của trận quyết chiến này mà thôi.

Trên sàn đấu Đế Vương gió rét căm căm tận xương tủy, dường như cả thế giới đều rơi vào băng giá, phạm vi ngàn kilet xung quanh đây đều bị bao phủ bởi băng và tuyết, không có lấy một ngọn cỏ, chỉ có giá rét vô cùng tận.

Nơi đây không có ban ngày, cũng chẳng có ban đêm, bầu trời cứ luôn là một màu mờ mờ như thế, trên mặt đất thì phủ một mảnh trắng xóa. Ở nơi này, không thể nào trông thấy dù chỉ một loài thực vật, cũng không có cả động vật, khắp nơi đều đượm một màu chết chóc.

Dù cho đã đạt đến cảnh giới Đế Vương thì cũng cần phải sử dụng đến năng lượng mình có để chống lại nhiệt độ của ngoại cảnh. Sàn đấu Đế Vương chính là nơi quyết chiến của các Đế Vương, ở nơi đây có thể phá hủy thoải mái, không ảnh hưởng đến thế giới ngoài dù hci3 một chút.

Mã Bảo Lâm đứng đó, chắp hai tay ra sau, mang rặt một vẻ thư thái mà bảo: “Ngài Ma Đế à, ba năm trước tôi thua cô một trận, hôm hay hai ta quyết một trận sinh tử, người chết, sẽ là cô.” “Sau khi cô chết, tôi sẽ là Ma Đế đời tiếp theo, tôi rồi sẽ thuận lời tiếp nối ngôi vị, hơn nữa, rồi đây triều đại lẫn Hoàng thất đều sẽ thay đổi, Tứ đại gia tộc sẽ lên chức, trở thành những thành viên Hoàng thất mới. Thời đại uy quyền của Ninh Khinh Vân cô cùng nhà họ Trữ đã kết thúc rồi.

Ninh Khinh Vân nghe thấy những lời ấy thì tâm trạng cực kỳ hỗn độn, cô nói: “Xem ra, nhà họ Mã các người nói riêng và Tứ đại gia tộc nói chung, đều âm mưu lật đổ triều đại, soán ngôi báu, thay thế Hoàng thất. Mưu đồ này hẳn đã ấp ủ từ lâu?”

Mã Bảo Lâm đáp: “Đúng thế, bọn ta quả thực đã ủ mưu từ rất sớm. Ngay từ khi tôi quyết chiến với cô vào ba năm trước, chỉ cần tôi thắng, tôi đây sẽ thuận lợi trở thành Ma Đế. Thật tiếc, thế mà lại thua.” “Nỗi thua cuộc này, tôi không cam tâm, Tứ đại gia tộc cũng không cam tâm. Tôi đây, chính là thiên tài nhà họ Mã, là thiên tài ngàn năm mới có được một. Mới bốn mươi tuổi thôi mà tôi đã tu luyện đến cảnh giới Đế Vương rồi mà!” “Hoàn cảnh tu luyện, tài nguyên để tu luyện, đều chẳng nhiều bằng đám người hoàng thất các người, cũng chẳng sánh bằng Tứ đại gia tộc bọn chúng, nhưng tôi đây cũng đã tu luyện được đến cảnh giới Đế Vương. “Ba năm trước, bố cô đột dưng được báo tin rằng ngã bệnh, ông ta bị thương nặng, tuyên bố nhường ngôi, tuyên bố rằng mình sẽ truyền ngôi cho Ma Đế đời tiếp theo “Tôi cũng nào biết đã có chuyện gì xảy ra kia chứ, nếu như bố cô không bị thương nặng, thì dựa theo thời gian ông ta tại vị, hẳn là phải đến mười, mười lăm năm sau ông ta mới tiến hành truyền ngôi cho Ma Đế tiếp theo. “Tôi hoàn toàn tin chắc chỉ trong vòng mười năm ấy, tôi có thể trở thành một Đế Vương trị vị tiếp theo, tuyệt đối đánh bại được cô, đánh bại hết thảy đám Đế Vương khác! Thế nhưng mà, bố cô đột ngột truyền ngôi sớm bảy năm!” “Khi ấy tôi đây nào đã chuẩn bị chu đáo đầu chứ, đã phải lên đài quyết chiến với cô, và rồi tôi thua. Vốn dĩ, tôi lẫn dtgt đã lên kế hoạch trong năm năm, đến khi đó, tôi đây sẽ đánh cho cô thảm bại, rồi thâu tóm quyền lực đảm Hoàng thất các cô là xong. “Thế nhưng tôi nào có ngờ, ngài Ma Đế đây nhất quyết phải tiêu diệt cho bằng được Gia tộc Đông Phương, cô đã đẩy nhanh thời gian bọn tôi dự tính cô sẽ xử lý Tử đại gia tộc lên sớm hơn năm năm. “Nhưng mà, chẳng hề gì, cứ coi như cô nhanh hơn bọn tôi năm năm đi, thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng xong từ lâu, chứ không giống năm đó, tay chân luống cuống cả đâu.”

Lúc này đây, Tiêu Hào vốn đang đứng thủ sẵn trong bóng tối nghe thấy hết thảy những gì Mã Bảo Lâm nói thì rất kinh ngạc.

Ba năm trước, Ma Đế đời trước bị thương nặng phải truyền ngôi cho đời sau, mà người bị thương nặng khi ấy chính là bố của Ninh Khinh Vân.

Mà chuyện bố Ninh Khinh Vân bị trọng thương vốn là vì bảy năm trước, bố của Tiêu Hào sau khi thông qua chốt kiểm soát tại tầng thứ chín của tháp Ma Thần, đánh bại bố của Ninh Khinh Vân tại tầng thứ mười, đánh đến mức bố Ninh Khinh Vân bị thương nặng.

Ba năm trước, vết thương cũ của bố Ninh Khinh Vân tái phát, cần phải đi bế quan để chữa trị, hoàn toàn không lấy đâu ra thời gian để xử lý việc nước, thế nên mới truyền ngôi lại cho đời sau, là Ninh Khinh Vân.

Ninh Khinh Vân hoàn toàn không ngờ được, ngay từ lúc bố mình còn tại vị thì Mã Bảo Lâm cũng đã bắt đầu ấp ủ bày kế đối phó với Hoàng thất, hòng đoạt được danh hiệu Ma Đế đời sau.

Ninh Khinh Vân lên tiếng: “Nếu ông đã thẳng thắn nói ra như thế, trước đấy tôi hãy còn nghĩ sẽ nương tay với người của Tứ đại gia tộc, bây giờ xem ra đã chẳng cần thiết rồi.” tamlinh247.net *trang web cập nhật nhanh nhất

Dứt lời, Ninh Khinh Vân lập tức tấn công.

Năng lượng toàn thân Ninh Khinh Vân bùng nổ, trắng đen va chạm, xuất ra một thanh kiếm ngắn, đâm thẳng về hướng Mã Bảo Lâm.

Đoản kiếm mang theo năng lượng và khí tức Đế Vương, đâm thẳng vào ngực Mã Bảo Lâm.

Mà Mã Bảo Lâm vẫn đứng ngay tại chỗ, thậm chí còn chẳng thèm nhúc nhích, cũng không buồn ra tay, để mặc cho thanh kiếm đâm vào ngực mình như thế. Ấy vậy mà Mã Bảo Lâm không hề bị thương, Ninh

Khinh Vân thì lại cảm giác mình không cách nào đậm kiếm thẳng vào thêm nữa. Bỗng dưng một tiếng nổ “ầm” vang rầm trời, hanh kiếm trong tay Ninh Khinh Vân gãy thành từng đoạn.

Sua đấy, một nguồn sức mạnh đánh thẳng vào Ninh Khinh Vân, ngay lập tức quất bay Ninh Khinh Vân ra ngoài đến ba mươi mét.

Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu đường kính hơn mười mấy mét, sâu đến bốn năm mét.

Một giây sau, Ninh Khinh Vân lại từ trong hố bay ra ngoài, đứng trước mặt Mã Bảo Lâm.

Cô ấy lau đi vệt máu dính trên khóe miệng, hoàn toàn không tin nổi nhìn Mã Bảo Lâm.

Chiêu thức ban nãy, mặc dù Ninh Khinh Vân không sử dụng hết sức mạnh, nhưng đó cũng là một trong những tuyệt chiêu của cô ấy, vũ khí của cô ấy cũng là vật phẩm quý báu từ Hoàng thất, vậy mà bị vỡ nát chỉ bằng một chiêu của đối phương.

Mã Bảo Lâm đứng đó, chắp tay, kéo lên nụ cười lạnh lẽo, cất lời: “Tôi đã nói cô vốn không phải đối thủ của tôi. Không thể ngờ là cô lại yếu đến vậy đấy, ba năm trước chẳng phải cô mạnh lắm hay sao? Lợi hại đến thế cơ mà? Bây giờ vậy mà một chiêu cũng không đỡ nổi"

Ninh Khinh Vân hoàn toàn không hiểu được vì sao đổi phương lại mạnh đến như vậy. Tiêu Hào vốn đang đứng quan sát trận chiến từ xa cũng không thể tin được chuyện này vậy mà lại xảy ra. Anh hoàn toàn hiểu rõ sức chiến đấu của Ninh Khinh Vân.

Bởi vì Ninh Khinh Vân mạnh hơn Tiêu Hào, nhưng bây giờ chỉ mới chiêu đầu tiên, Ninh Khinh Vân đã bị đánh bại.

Ninh Khinh Vân hít lấy một hơi thật sâu, bắt đầu đợt tấn công thứ hai.

Vì vũ khí cũ đã bị hủy, Ninh Khinh Vân nâng tay phải hóa ra một cây kiếm tạo từ ánh sáng màu kim.

Bóng dáng cô ấy lóe lên, xuất hiện ngay sau lưng Mã Bảo Lâm, bổ thẳng vào cổ ông ta. Thế nhưng tay của Mã Bảo Lâm lại thong dong đưa ra sau bắt lấy, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy ánh kiếm của

Ninh Khinh Vân, cực kỳ nhẹ nhàng bóp một cái. “Choang!” một tiếng, ánh kiếm của Ninh Khinh Vân bể nát.

Ngay giây tiếp theo, Mã Bảo Lâm lập tức xoay người, tung thẳng một quyền đầy hung ác vào bụng Ninh Khinh Vân.

Ninh Khinh Vân lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, xa tận ba mươi mét, và lại lần nữa lọt thỏm xuống hố tuyết sâu mười mấy mét

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK