Chương 199: Lên kế hoạch giết người
Người đàn ông trung niên đã đoán ra, loại thuốc mà ông ta tự tay pha cho Giang Yến Thanh uống mạnh đến mức người luyện võ cũng mất hết võ công, huống chi là người bình thường.
Nhưng Long thiếu gia đã bị hất tung lên không trung, gãy xương sườn, bị thương rất nặng, cho nên người trung niên phải cực kì cẩn thận.
Lần này, ông ta và Long thiếu gia cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thất bại, Châu Vương Bình không chỉ vứt bỏ Long thiếu gia, mà còn không buông tha cho ông ta. Chuyện này nhất định phải làm cho ổn thỏa.
Giang Yến Thanh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, tôi có bầu vật bảo vệ thân thể. Tôi nói cho ông biết, một khi tới gần ôi, sức mạnh bùng lên sẽ giết chết ông. Súng trong tay ông hoàn toàn không có tác dụng! Các ông hoàn toàn không thể giết được tôi. Nếu là người thức thời thì mau thả tôi ra." Giang Yến Thanh chỉ có thể trả lời như thế, muốn dùng tấm bùa hộ mệnh dọa cho đối phương lùi lại.
Cô ta biết rằng điều này không có tác dụng cho lắm, nhưng cô ta thực sự không thể làm được gì khác.
Ở đây không có lấy một bóng người, sẽ chẳng có ai tới cứu cô ta. “Thật không?” Người đàn ông trung niên là một người luyện võ, ông ta có biết sức mạnh của một số bùa hộ mệnh, nhưng ông ta chưa thấy loại bùa mạnh mẽ như vậy. "Cho dù bùa hộ mệnh của cô mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì nó có thể ngăn được đạn của tôi không? Tôi muốn xem, cô lấy cái gì mà cản được!" Người đàn ông trung niên không muốn lãng phí thời gian nữa, đi tới trước mặt Giang Yến Thanh, dí nòng súng vào trán Giang Yến Thanh bóp cò và bắn trực tiếp. "Tạm thời đừng giết cô ta." Long thiếu gia còn chưa hưởng thụ, chưa làm cho Giang Yến Thanh tuyệt vọng, anh ta làm sao có thể giết cô ta được?
Thế nhưng, người đàn ông trung niên đã bắn rồi, ông ta sợ đêm dài lắm mộng nên đã bắn thẳng vào trán Giang Yến Thanh.
Bang! Đạn bắn ra từ nòng súng đen xì! Giang Yến Thanh tưởng cô đã chết. Người trung niên cũng tưởng rằng Giang Yến Thanh đã chết rồi.
Vào lúc viên đạn bị bắn ra, mặt dây chuyền trên ngực Giang Yến Thanh lại sáng lên. Viên đạn trực tiếp bị đẩy lại bởi một sức mạnh bí ẩn, bay ngược lại và bắn vào họng súng.
Khẩu súng trong tay người đàn ông trung niên biến thành đống sắt vụn, viên đạn bay ngược và xuyên qua vai phải của ông ta, máu bay tung tóe.
Người đàn ông trung niên khịt mũi, lùi lại bốn, năm mét trước khi dừng lại. Ông ta vội vàng phong ấn huyệt đạo trên ngực.
Cả ba người họ đều bị sốc. Người đàn ông trung niên và Long thiếu gia không ngờ rằng đạn cũng không thể giết được Giang Yến Thanh. Dí thẳng nòng súng vào đầu mà cũng không giết nổi cô ta. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Giang Yến Thanh không thể tin rằng cô ta không bị tổn hại chút nào. Tiêu Hào, bùa hộ mệnh này thật là quá mạnh rồi. “Long thiếu gia, các anh căn bản không thể giết tôi được.” Giang Yến Thanh không chút sợ hãi, lớn tiếng nói: “Bùa hộ mệnh trên người tôi ngày càng mạnh hơn, có thể dùng liên tiếp chín lần! Tôi đã dùng hai lần, tức là còn có thể dùng được bảy lần. Anh cho rằng có thể giết tôi sao? Lần sau, nó sẽ giết các người!"
Giang Yến Thanh nhớ tới Tiêu Hào nói rằng bùa hộ mệnh có thể dùng ba lần. Nói cách khác, bùa hộ mệnh chỉ còn một có thể cứu mình thêm một lần nữa. Nếu đối phương lại ra tay, dù bùa có thể giết được đối thủ, nhưng người khác sẽ giết cô ta. Vì vậy, cô ta đã nói dối và nói rằng nó có thể được sử dụng chín lần.
Lời nói của Giang Yến Thanh thực sự khiến hai người bọn họ sợ hãi.
Người đàn ông trung niên lui về phía Long thiếu gia nói: "Bùa hộ mệnh trên người Giang Yến Thanh quá mạnh, viên đạn đã xuyên thủng phổi của tôi." "Tôi phải chữa lành vết thương của mình" "Long thiếu gia, nếu muốn giết Giang Yến Thanh thì gọi thêm người tới đây, hoặc có thể nói thẳng với đại ca Châu. Tôi nghĩ ... Đại ca Châu hẳn rất hứng thú với loại bùa hộ mệnh mạnh mẽ như vậy."
Long thiếu gia hai mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại mờ đi. Anh ta nhớ lại lời cảnh báo mà chủ hai đã đưa ra cho mình trước khi rời đi.
Lần này, Long thiếu gia đã hoàn toàn tự mình hành động, không thể dựa vào sức mạnh của người khác.
Bây giờ nếu gọi chú hai, với tính khí của chủ hai, cho dù có giải quyết được Giang Yến Thanh rồi thì cũng Long thiếu gia cũng sẽ bị vứt bỏ.
Long thiếu gia nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có một cách, chính là giết Giang Yến Thanh. Giết cô ta, lấy bùa hộ mệnh từ cô ta và đưa nó cho chủ hai. Đây là lựa chọn đúng đắn nhất. Đến lúc đó, chủ hai nhất định sẽ coi trọng tôi."
Người đàn ông trung niên lo lắng nói: "Cậu đã nhìn thấy bùa hộ mệnh trên người Giang Yến Thanh có mạnh đến thế nào rồi. Vừa rồi nếu không tránh nhanh có lẽ tôi đã là một cái xác chết rồi!"
Long thiếu gia có một ý tưởng: "Bùa hộ mệnh là tấn công bị động chứ không phải là tấn công chủ động. Nói cách khác, khi chúng ta làm gì đó tổn hại đến thân thể của Giang Yến Thanh, thì bùa hộ mệnh sẽ kháng cự lại ngay. Nếu chúng ta không làm tổn thương đến thân thể Giang Yến Thanh mà có thể giết cô ta thì sao?"
Người trung niên khó hiểu: "Ý của cậu chủ là?"
Long thiếu gia nhìn dòng sông trước mặt nói: "Rất đơn giản, ông đưa Giang Yến Thanh lên taxi, lái xe xuống sông không phải Giang Yến Thanh đang sống sờ sờ đây sẽ bị chết đuối ư? Chẳng lẽ bùa hộ mệnh lại biết bơi và cứu được Giang Yến Thanh hay sao?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Người đàn ông trung niên vỗ nhẹ vào chân ông ta: "Cách hay lắm, dùng cách thức này, sức mạnh của bùa hộ mệnh không thể phát huy được. Nhưng ... Long thiếu gia, không phải Giang Yến Thanh ở trong xe của cậu sao? Cứ thế mà đâm xuống sông ư?" "Tại sao phải dùng xe của tôi?"
Long thiếu gia liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên: "Xe của tôi tiền triệu, xe của ông chỉ là rác rưởi. Đương nhiên là dùng xe của ông rồi. Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
Người đàn ông trung niên lo lắng: "Tôi sợ ngộ nhỡ lúc tôi lái xe đưa Giang Yến Thanh đâm xuống sông bùa hộ mệnh phát huy tác dụng thì sao? Long thiếu gia, không phải cậu muốn giết Giang Yến Thanh sao? Cậu tự lái xe đi không phải sẽ tốt hơn ư?"
Long thiếu gia tức giận nói: "Ông sợ chết chứ gì? Ông dám không nghe lời tôi?" Người trung niên quả thực sợ chết, Long thiếu gia cũng sợ. “Đi!” Long thiếu gia tức giận nói: “Đi lái xe của tôi."
Người đàn ông trung niên cười miễn cưỡng: "Vâng, cậu chủ"
Người đàn ông trung niên đi về phía chiếc xe thể thao của Long thiếu gia. “Anh không thể giết tôi!” Giang Yến Thanh trong lòng lo lắng khi nghe kế hoạch vừa rồi của hai người.
Cô ta hét lên: "Tôi nói cho anh biết, anh lái xe xuống sông cũng là làm tổn hại đến tôi và bùa sẽ tấn công anh.
Anh muốn chết thì cứ đến đây!" Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Cô có biết lái xe tự động là gì không? Tôi không cần lái xe gì cả, xe sẽ tự động lái và đưa cô lao xuống sông"
Một chiếc xe thể thao tiên tiến như vậy thực sự là có chức năng lái xe tự động. Dù chưa thuần thục chức năng lái xe số tự động nhưng nếu chỉ là lội xe sang sông với quãng đường khoảng chục mét thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Người đàn ông trung niên ngồi vào ghế lái tìm vị trí phanh, ông ta mang theo cờ lê và các dụng cụ khác để trong cốp xe, mất vài phút thì đã làm hỏng được phanh xe.
Sau khi mọi việc xong xuôi, người trung niên khởi động xe, khởi động chế độ lái số tự động, cho xe chạy trên đường thẳng.
Sau đó, người đàn ông trung niên lên rời khỏi xe. Xe bắt đầu tiến về phía trước. Giang Yến Thanh không muốn chết, cô ta không cam tâm. Cô ta không muốn chết ở đây, không muốn bị chết đuổi, nhưng cô ta không thể làm gì cả.
Tiêu Hào, anh đang ở đâu? Tiêu Hào, liệu anh có đến cứu em không...
Bíp! Bíp! Bíp! Tiếng báo động từ xe vang lên báo có sông ở trước mặt.
Nhưng phanh đã phá hỏng, phanh tự động cũng không có tác dụng.
Chiếc xe lao xuống sông một cách nhanh chóng. Bánh trước lao xuống sông rồi đến thân rồi đến bánh sau. Toàn bộ chiếc xe đã bị ngập dưới sông. Bùa hộ mệnh không phát huy tác dụng.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net