Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Hào có một câu hỏi rất lớn.
Nếu bố mẹ anh mạnh như thế, đã là cảnh giới đến vương, sao bố mẹ anh còn sợ bị người ta truy sát? Thế giới này ai có thể giết chết để vương chứ.
Và người bố có thể giết từ tầng một lên tầng chín của tháp Ma Thần có được chín giọt máu, hơn nữa còn có thể đánh bại được sức mạnh mà Ma Đế qua các thời kỳ để lại.
Bố anh mạnh như thế, cho dù là đế vương ma đô, để vương Kỳ Hạ sợ cũng không phải là đối thủ của bố anh, thế tại sao bố anh lại sợ bị người ta truy sát?
Rốt cuộc là thế lực như thế nào, có thể giết chết bố mẹ anh.
Còn có bức thứ mà Tiêu Hào vừa đọc, mẹ anh bảo anh đừng đi tìm tung tích của họ, nếu không sẽ mang họa vào người.
Kẻ thù của bố mẹ anh là ai? Vấn đề này Tiêu Hào đã hỏi Ninh Khinh Vân và những người có mặt ở đó.
Ninh Khinh Vân nói: "Cảnh giới để vương đã là cảnh giới mạnh nhất rồi, cho dù lúc đầu bố anh bị người có cảnh giới đế vương truy sát, bố anh có lẽ cũng không cần sợ bọn họ, hơn nữa cảnh giới đế vương vô cùng đáng sợ, sức hủy diệt đại chiến giữa các đế vương rất là khủng khiếp, bố anh hoàn toàn không cần sợ!"
Võ sĩ giáp đen ở một bên nói: "Trên thế giới này không ngừng tu luyện, sở dĩ cảnh giới để vương là cao nhất, là bởi vì trên địa cầu này linh khí rất là hiếm hoi, không đủ để đột phá cảnh giới cao hơn nữa." "Ví dụ đơn giản, thế giới ngoài ba khu vực của Kỳ Hạ, yêu cầu chỉ có cảnh giới ngưng nguyên" "Chỉ khi đến ba khu vực lớn mới có thể đột phá cảnh giới ngưng nguyên, bởi vì thế giới bên ngoài căn bản không có cách nào đột phá được cảnh giới linh nguyên, không đủ linh khí"
Tiêu Hào lập tức hiểu ra, nói: "Ý của cậu là, nếu như có một hoàn cảnh và khu vực mạnh hơn, và trong khu vực đó có linh khí và những thứ cần cho tu luyện, thì có thể đạt được cảnh giới cấp đế vương trở lên, chứng tỏ trên cấp để vương vẫn còn cảnh giới khác?"
Võ sĩ giáp đen nói: “Đúng vậy, chính là lý do này, nhưng từ xưa đến nay cảnh giới đế vương đã là sức mạnh mạnh nhất, chưa từng ai nhìn thấy cảnh giới để vương trở lên." "Nhưng anh nói mẹ của anh là người của yêu tộc, có lẽ là thân phận của mẹ anh đã bị bại lộ, cho nên mới có những thế lực mạnh mẽ khác truy sát mẹ anh." "Có lẽ trên thế giới này cũng có rất nhiều cường giả cấp đế vương trở lên đang ẩn thân, chỉ là do chúng ta không biết mà thôi."
Những gì võ sĩ giáp đen nói cũng có lý, chuyện điều tra đến đây cũng chẳng có thêm thông tin gì. Tiếp theo đây
Tiêu Hào cũng không biết phải làm như thế nào, trong lòng anh vô cùng rối bời. Năm đó bố mẹ anh bị truy sát, bây giờ rốt cuộc là còn sống hay đã chết?
Hơn nữa, bố mẹ anh cũng chưa từng nhắc tới em gái anh, bây giờ chỉ để lại Huyết Phật Ngọc bên người Tiêu Hào.
Bức thư mẹ để lại dặn Tiêu Hào đừng đi tìm bọn họ, nhưng thân là con trai làm sao anh có thể không quan tâm đến sống chết của bố mẹ mình chứ?
Chuyện này Tiêu Hào nhất định sẽ điều tra, đương nhiên cũng không thể đi điều tra lộ liễu được, nhất định phải âm thầm điều tra, nhưng bây giờ Tiêu Hào chẳng có chút manh mối nào, không biết nên bắt đầu từ đầu.
Tiêu Hào nghĩ đến Huyết Phật Ngọc, nghĩ đến yêu tộc, đây chính là manh mối duy nhất.
Tiêu Hào muốn cứu Liễu Nguyệt Hân chắc chắn phải lấy được máu của ma đế, máu của võ thần, và cả máu của yêu hoàng nữa.
Trong lòng Tiêu Hào đã có quyết định, bây giờ đã lấy được máu của ma thần, sau đó anh sẽ đến thủ đô Võ Thần, lấy máu của võ thần, cuối cùng là đến yêu tộc.
Đến lúc đó, Tiêu Hào nhất định sẽ gặp yêu hoàng, còn về chuyện của mẹ anh, Tiêu Hào cũng sẽ hỏi rõ ràng.
Một ngọn lửa xuất hiện trong tay Tiêu Hào, thiêu rụi cả cuộn giấy da đó.
Tiêu Hào nói: "Xin mọi người ra ngoài trước, tôi muốn yên tĩnh một mình."
Bây giờ Tiêu Hào đang cảm thấy rất loạn, bố mẹ đã từng sống ở đây, anh định sẽ ở đây một lát nữa.
Tiêu Hào lần lượt dùng ý niệm kiểm tra tất cả ở đây, muốn kiểm tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Anh lặng yên đứng dưới bức tranh có khắc mình cùng bố mẹ, nhìn thấy bố mẹ trong bức tranh, nhìn thấy bản thân anh còn nhỏ đang nô đùa bên cạnh, trong lòng Tiêu Hào như có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc. "Bố! Mẹ! Các người đang ở đâu?" "Còn em gái, em đang ở đâu?" "Năm đó tại sao các người lại bị người ta truy sát? Tại sao không để con đi tìm các người?" "Dù cho có như thế nào đi nữa, con nhất định cũng sẽ tìm được các người, bởi vì con là con trai của bố mẹ, là anh của em gái, đây chính là trách nhiệm của con" "Cho dù là ai muốn truy sát các người, tổn thương các người, con nhất định sẽ tìm ra được bọn họ."
Tiêu Hào một mình ở dưới này đã hơn một tiếng đồng hồ, sau đó đến bên bệ đá, anh nhảy lên, thoát khỏi căn mật thất phía dưới này.
Võ sĩ giáp đen đã rời đi, bên ngoài chờ anh chỉ còn mỗi
Ninh Khinh Vân và con Linh Xà đang chơi đùa. Nhớ đọc truyệ*n trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Lúc Tiêu Hào vừa lên, Ninh Khinh Vân liền đi tới, bộ mặt nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi, có quyết định gì chưa?"
Tiêu Hào trả lời: "Đương nhiên tôi phải tìm bố mẹ của mình rồi, tôi cũng muốn biết là ai muốn truy sát bọn họ, chuyện này tôi phải điều tra cho rõ ràng"
Ninh Khinh Vân gật đầu nói: "Tôi biết đây là quyết định của anh, anh yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh cùng anh liên thủ điều tra chuyện này, ma đô mãi mãi là hậu thuẫn của anh!"
Trong lòng Tiêu Hào rất cảm động, câu này trước đây có một người cùng từng nói với anh, chính là Viêm để của Kỳ Hạ.
Lúc đó sau khi Tiêu Hào rời đi, Viêm Đế từng nói với Tiêu Hào, bất luận xảy ra chuyện gì, ông ta mãi mãi cùng sẽ là hậu thuẫn cho Tiêu Hào.
Tiêu Hào ôm Linh Xà trong tay, nói: "Từ nay về sau mi ngoan ngoãn ở lại đây, sau này đây sẽ là nhà của mi, võ sĩ giáp đen sẽ chăm sóc cho mi.
Linh Xà nói: "Được, chủ nhân, và chị Khinh Vũ nữa, hai người yên tâm đi, tôi rất thích nơi này, mọi thấy ở đây đều rất có sức hấp dẫn với tôi, đặc biệt là bảo thạch xung quanh, còn có trận pháp cửu long nữa, đối với tôi rất quan trọng." "Cho nên không sao, các người có việc gì thì cứ đi làm đi, nếu các người rảnh rỗi có thể đến đây thăm tôi." "Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi làm việc đây, các người không còn chuyện gì thì cũng mau chóng rời khỏi đây đi."
Khóe miệng Tiêu Hào giật giật, cùng Ninh Khinh Vân bốn mắt nhìn nhau, cảm giác con Linh Xà này đúng là trở mặt không nhận người. Nó rất là thích nơi này, bây giờ vậy mà lại muốn đuổi hai người đi, Tiêu Hào có chút giở khóc giở cười.
Sau đó Tiêu Hào lấy Huyết Phật Ngọc ra, cơ quan mật thất bên dưới cũng hồi phục lại như cũ, mặt đất lại bằng phẳng trở lại, không ai phát hiện ra được bên dưới lại có một mật thất
Linh Xà nhảy lên tường, đối diện với bảo thạch sáng chói ấy, hai mắt của nó lóe lên một tia tham vọng.
Nó vươn ra cái lưỡi dài nhỏ ra, ngậm lấy bảo thạch, năng lượng được gìn giữ bên trong, không ngừng bị hút vào trong cơ thể của con Linh Xà.
Tiêu Hào biết, đợi nó hấp thu đủ những nguồn năng lượng này sau đó sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, một khi đã ngủ là mười ngày nửa tháng, hoặc cũng rất có thể là ba đến năm năm.
Tu luyện của Linh Xà phần lớn thời gian là ngủ, chỉ cần cho nó đủ bảo thạch và năng lượng, sau khi có đủ thức ăn, nó sẽ chìm vào giấc ngủ sâu trong một thời gian dài.