Đàm phán tất cả xong, Tiêu Hào dẫn Liễu Nguyệt Hân rời khỏi Ma Đô.
Trên đường, Chu Tước đột nhiên nói: “Anh... Chuyện của anh và chị Khinh Vân đã xảy ra lâu lắm rồi.” “Bây giờ Kỳ Hạ và Ma Đô đã chung sống rất hòa bình, ở Kỳ Hạ quốc thái dân an “Anh và chị Khinh Vân, có phải cũng có thể chung sống hòa bình”
Tiêu Hào biết Chu Tước có ý tốt, nhưng một số việc đã xảy ra là không thể trở lại như cũ.
Không cùng đường không cùng mục đích, tất cả ân tình, tất cả tình cảm, lúc trước Tiêu Hào đã trả hết rồi.
Nếu cũng lại dây dưa với Ma Đế, sớm muộn cũng xảy ra chuyện thôi.
Tiêu Hào sâu xa nói: “Chu Tước, nếu tôi là Tiêu Hào, Ma Đế là Ninh Khinh Vân, thân phận hai bọn tôi không đặc biệt, bọn tôi vĩnh viễn là sư đồ, là người thân nhất.” “Đáng tiếc... Tôi là Nam Đế của Kỳ Hạ, còn Ninh Khinh Vân là Ma Đế của Ma Đô.” “Kỳ Hạ và Ma Đô vĩnh viễn không thể hòa bình sống chung được. “Bọn anh là bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác.
Chuyện này là nỗi đau trong lòng hai người, Tiêu Hào không muốn người khác nhắc đến.
Tất nhiên Chu Tước hiểu được chuyện này, nhưng mà Tiêu Hào trọng tình trọng nghĩa, Ninh Khinh Vân lại một mảnh thâm tình.
Rõ ràng là hai người thân thiết nhất, ba năm trước án đoạn nghĩa tuyệt xong lại biến thành kẻ địch.
Nhưng Chu Tước tin tưởng, lần này Tiêu Hào nhờ Ninh
Khinh Vẫn giúp đỡ là một khởi đầu tốt.
Cô ấy tin tưởng, chỉ cần cố gắng, tình cảm sâu nặng sẽ không bị phụ lòng.
Sau khi trở lại sơn trang của nhà họ Cao, Liễu Nguyệt Hân đã tỉnh lại.
Sau khi chữa trị xong, Liễu Nguyệt Hân đã ngủ suốt bốn ngày, bốn ngày này đều là Chu Tước chăm sóc cô. Lúc Liễu Nguyệt Hân tỉnh dậy bụng cô đã đói đến mức réo lên.
Mặc dù Tiêu Hào đã giúp Liễu Nguyệt Hân duy trì sức sống và trao đổi năng lượng nhưng bốn ngày nay trong bụng cô không có gì, rất khó chịu.
Tiêu Hào đã sớm chuẩn bị tốt thức ăn nhẹ cho Liễu Nguyệt Hân.
Liễu Nguyệt Hân đi rửa mặt, sau đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với hai người. “Em ngủ bốn ngày rồi sao? Hèn nào em lại đói như vậy. “Cơ thể em đã được chữa trị rồi sao? Sao em lại không có cảm giác gì vậy?”
Chu Tước cười nói: “Đó là vì người chữa trị cho chị rất lợi hại, cho nên chị không cảm thấy đau đó. “Tiêu Hào, Chu Tước, cảm ơn hai người. Vẻ mặt Liễu Nguyệt Hân rất biết ơn cảm ơn hai người.
Liễu Nguyệt Hân nghĩ, chắc chắn phải mua một phần lễ vật quý giá, cảm ơn Chu Tước thật tốt mới được.
Chu Tước nói: “Chị Nguyệt Hân, người lần này chữa trị cho chị là một người khác, là một chị gái rất xinh đẹp. “Tên là Ninh Khinh Vân.
Thân phận Ma Đế Chu Tước sẽ không nói ra “Ninh Khinh Vân, cái tên rất có ý thơ.” Liễu Nguyệt Hân uống một ngụm nước, nói: “Chị nhất định phải đến tận cửa để nói lời cảm ơn với cô Ninh mới được.
Chu Tước lại nói: “Chị Nguyệt Hàn, Tiêu Hào nói với em, anh ấy quyết định cho chị tu võ. “Chị Nguyệt Hân, ý chị thế nào?”
Liễu Nguyệt Hân cau mày, nhìn về phía Tiêu Hào. Chuyện này không phải do Tiêu Hào nói ra, mà do Chu Tước nói ra.
Liễu Nguyệt Hân nghĩ, lúc trước Chu Tước và Tiêu Hào bất lực, không thể chữa trị cho cô.
Là vị Ninh Khinh Vân này chữa trị cho cô. “Tiêu Hào, anh nói cho em biết, có phải có Ninh này chữa trị cho em, điều kiện là để em đi theo cô ấy không? Liễu Nguyệt Hãn vô cùng thông minh, đã đoán ra rồi.
Nếu không, Tiêu Hào lợi hại như vậy, không cần phải học từ người khác. “Đúng vậy, Liễu Nguyệt Hân, tôi bảo cô sau này đi theo tôi.”
Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, khiến cho người khác dễ chịu.
Sau đó, cửa bị một đôi bàn tay tinh xảo mở ra, một cô gái có dáng người nổi bật, ngũ quan tinh xảo bước vào.
Mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt trong veo sáng ngời, lông mày cong cong, lông mi hơi run run, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp như gió xuân.
Làn da trắng nõn không tì vết hơi phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng như hoa hồng vô cùng xinh đẹp ướt át.
Tiêu Hào hơi ngạc nhiên, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Ninh Khinh Vân.
Anh thật không ngờ, thế nhưng Ninh Khinh Vân lại theo đến đây.
Ninh Khinh Vân muốn đến, cường giả trong trang viên không ai có thể truy ra dấu vết của cô ấy.
Chu Tước cũng không ngờ Ninh Khinh Vân lại đến. Giờ phút này Ninh Khinh Vân khác với Ma Đế trước đây họ quen biết.
Ma Đế lúc trước là một người lạnh lùng, quý phái, toàn thân tràn ngập hơi thở cường đại của một vị Đế Vương.
Ninh Khinh Vân trước mặt lại giống một cô chủ khuê các có tri thức có lễ nghĩa, toàn thân phát ra hơi thở hiền lành vui vẻ. “Chị Khinh Vân.” Chu Tước chào.
Liễu Nguyệt Hân cũng đứng dậy đo đến, cô bị sự xuất hiện của Ninh Khinh Vân làm cho bất ngờ.
Đóa sen mới nở, hoa nhường nguyệt thẹn. “Chị Khinh Vân.” Liễu Nguyệt Hân nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, sự yêu thích từ tận đáy lòng đối với người đẹp trước mắt: “Cảm ơn chị đã chữa trị cho em. “Chị Khinh Vân, mời ngồi. Cập nh*ật chương mới nhất tại tamlinh247.net
Hai người Chu Tước và Liễu Nguyệt Hân kéo tay Ninh Khinh Vân, ba người cùng ngồi xuống.
Liễu Nguyệt Hân vội vàng nói với Tiêu Hào: “Tiêu Hào, còn không mau chuẩn bị bát đũa với mấy món ăn nữa.
Trong lòng Tiêu Hào hơi tức giận, nhưng bây giờ không thể bộc phát được. Anh lập tức thông báo với phòng bếp nấu thêm mấy món ăn.
Ba cô gái Liễu Nguyệt Hân, Chu Tước và Ninh Khinh Vân cùng nhau tán gẫu.
Nói cười liên tục, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Tiêu Hào không thể nào chen vào được.
Tiêu Hào không hiểu, Ninh Khinh Vân không ở Ma Đô làm Ma Đế của cô ấy, lại đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Tiêu Hào không muốn có quá nhiều qua lại với Ninh Khinh Vân.
Rất nhanh Ninh Khinh Vân và Liễu Nguyệt Hân đã nói đến chuyện tu võ.
Từ miệng Chu Tước, Liễu Nguyệt Hân biết Ninh Khinh Vân còn lợi hại hơn Tiêu Hào, rất là ngạc nhiên.
Chuyện Ninh Khinh Vân là sư phụ của Tiêu Hào, không ai nói ra.
Liễu Nguyệt Hân đã đồng ý sau này sẽ đi theo Ninh
Khinh Vân tu võ.
Ninh Khinh Vân nở nụ cười đầy ý tử: “Nguyệt Hàn, như đã nói sau này cô theo tôi, tôi sẽ dạy cô.
Liễu Nguyệt Hân cười nói: “Chị dạy em em cầu còn không được, chị, em kính chị một ly
Ba người uống rượu.
Ninh Khính Vân đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cười nói: “Hoàn cảnh nơi này không tệ, sau này tôi sẽ ở đây dạy cô thật tốt.”
Ninh Khinh Vân vừa nói vừa cố ý liếc nhìn sang Tiêu
Hào.
Như là khiêu khích, như là tuyên chiến.
Tiêu Hào tức giận đến nghiến răng nhưng lại không thể nói gì trước mặt Liễu Nguyệt Hân.
Liễu Nguyệt Hân đột nhiên nhớ đến một việc, nói: “Trước đây Tiêu Hào nói với em, anh ấy tìm được một cái kho báu, gọi là Linh Trì, là thánh địa tu luyện.” “Chị Khinh Vân, Chu Tước, đến lúc đó chúng ta cùng đến Linh Trì tu luyện đi.”
Ninh Khinh Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ tại vùng đất nhỏ này còn có có thể có kho báu Linh Trì. “Nguyệt Hân, thiên phú của cô rất tốt, nhưng bắt đầu muộn, có thánh địa tu luyện như Linh Trì cải tạo sức khỏe của cô, đúng là của ít công to.
Chu Tước thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Em đây sẽ cùng hai chị tu luyện.
Ba người rất phấn khởi, liên tục chạm cốc. Đột nhiên có một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.