Chương 189: Ôm nhau
Đêm đó, Liễu Kiến Quốc làm thủ tục xuất viện. Sau khi trở về nhà, cả nhà trở về phòng ngủ sớm để nghỉ ngơi.
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đã vẫn luôn nằm ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng họ lại coi nhau như khách. “Tiêu Hào, nói cho em biết, chuyện gì đã xảy ra?” Liễu Nguyệt Hân dự định sẽ nói cho rõ chuyện với Tiêu Hào: “Trước đó, khi em tỉnh dậy thì đã đang ở trong nhà, Lương Thiếu Thu đang chăm sóc cho em. Em nhớ... Ba người đã đột nhập vào nhà và giết chết mấy người của đội Chấp Quản. Ôn Linh Anh và em bị đánh ngất và bị bắt đi."
Nghĩ đến sự việc này, Liễu Nguyệt Hân có một nỗi sợ hãi khôn nguôi, khi cô bị bắt, cô sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại Tiêu Hào hoặc gia đình cô nữa.
Ở trước mặt những tên cường giả đó, súng ống và đạn dược đều vô dụng, thậm chí cô còn không có sức lực để tự sát.
Tiêu Hào cũng tự trách mình vì chuyện Liễu Nguyệt Hân bị bắt, nếu có chuyện gì xảy ra với Liễu Nguyệt Hân thì đời này Tiêu Hào sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. "Anh xin lỗi, Nguyệt Hân, tất cả là lỗi của anh." “Em không trách anh” Liễu Nguyệt Hân nghiêm túc nhìn Tiêu Hào: “Em muốn nghe anh giải thích, không được lừa em, không được nói dối em, không được bắt nạt em... Vừa nói, đôi mắt của Liễu Nguyệt Hân đột nhiên rưng rưng. Tiêu Hào đã giải thích qua điện thoại từ lâu, anh nói với Liễu Nguyệt Hân sẽ tìm những kẻ bắt cóc, sẽ giết tất cả chúng, giải cứu Liễu Nguyệt Hân và Ôn Linh Anh trở về.
Đương nhiên là Liễu Nguyệt Hân không tin. Trước đây, sau khi sự việc xảy ra, Tiêu Hào luôn trả lời như thế này, bất kể là chuyện gì đều nói rằng là do anh ấy đơn thương độc mã xử lý chứ không hề giải thích cặn kẽ.
Liễu Nguyệt Hân đoán rằng có người từ của Đại đô đốc Cao hỗ trợ sau lưng. Liễu Nguyệt Hân và Tiêu Hào sống chung với nhau càng lâu, cô càng thấy được Tiêu Hào có rất nhiều bí mật, nhiều đến mức đoán không ra. Cô đã chờ Tiêu Hào nói cho cô biết, nhưng Tiêu Hào chỉ nói sau này cô sẽ biết. Nhưng Liễu Nguyệt Hân thực sự rất mệt mỏi, cô ấy muốn biết câu trả lời. Cô ấy sợ ... sợ chuyện tương tự như thế này sẽ xảy ra trong tương lai. "Nguyệt Hân... Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Liễu Nguyệt Hân, Tiêu Hào cảm thấy khó chịu, anh nắm lấy tay Liễu Nguyệt Hân, muốn an ủi cô.
Liễu Nguyệt Hân đẩy tay Tiêu Hào ra: "Tiêu Hào, rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?" "Xảy ra chuyện lớn như vậy, đội Chấp Quản bị chết mất hai người anh liền có thể dàn xếp che dấu sự việc ngay lập tức. Đại đô đốc Cao đã rời khỏi thành Danh Nam, những chuyện này là do ai đã ở đằng sau giúp đỡ anh?"
Rất nhiều lần Tiêu Hào muốn nói cho Liễu Nguyệt Hàn câu trả lời thực sự, nhưng nói ra Liễu Nguyệt Hàn có tin không? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nam Đế đó là một trong năm đại Đế Vương của Kỳ Hạ và là một vị thần trong mắt người thường. Tiếp tục trốn tránh? Tiếp tục nói với Liễu Nguyệt Hân, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, đợi đến thời điểm thích hợp rồi hãy nói chuyện này? Tiêu Hào nhìn những giọt nước mắt trong mắt Liễu Nguyệt Hân, anh không muốn che giấu nữa. "Tiêu Hào, trước đây em không hỏi đến cùng, em chờ anh cho em câu trả lời. Nhưng lần này em gặp chuyện không may, bố em cũng suýt bị tai nạn. Anh đã cứu bố con em, nhưng... lần sau thì sao? Hay những lần sau nữa thì sao? Tiêu Hào, anh đã giấu em quá nhiều chuyện rồi. Em lo cho anh. Em thực sự rất lo. Em không biết kẻ thù của anh sẽ làm ra những chuyện như thế nào."
Liễu Nguyệt Hân lo Tiêu Hào sẽ gặp chuyện, lo người nhà cô sẽ gặp chuyện không may.
Tiêu Hào nghiêm túc nhìn Liễu Nguyệt Hân: "Sẽ không có lần thứ hai, anh hứa với em, sau này sẽ không có bất kì ai làm tổn thương em và bố mẹ em nữa. Có một số việc, anh thật sự không thể nói cho em biết, giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp... "Chờ anh trả thù cho nhà họ Tiêu, chờ anh xây dựng lại Thương hội Tiêu gia, sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện "
Sau sự việc này, Tiêu Hào đã nhờ Băng Sương phải một cao thủ đến bảo vệ nhà họ Liễu trong suốt hai tư giờ, ở thành Danh Nam, không ai có thể làm hại được gia đình của Liễu Ngọc Hân nữa.
Tiêu Hào giải thích như vậy, Liễu Nguyệt Hân lại càng có nhiều câu hỏi hơn trong đầu. "Tiêu Hào, anh phải hiểu. Em đã đợi anh sáu năm rồi, tương lai em chờ đợi là một cuộc sống yên ổn và bình dị, chứ không phải là sống trong đề phòng lo lắng. Anh muốn báo thù, em sẽ đồng hành cùng anh. Anh muốn xây dựng lại Thương hội Tiêu gia, em cũng sẽ ủng hộ anh. Anh không chịu nói gì sẽ khiến trong lòng em càng thêm nghi hoặc. Nhưng em muốn biết câu trả lời ngay bây giờ!"
Tiêu Hào hiểu tâm trạng của Liễu Nguyệt Hân. Từ khi Tiêu Hào trở về đã xảy ra quá nhiều chuyện, biến cố nhà họ Liễu, đối đầu với các thế lực lớn, nay lại dẫn tới họa sát thân và chuyện bắt cóc.
Cho dù Liễu Nguyệt Hân có mạnh mẽ đến đâu, cô ấy cũng khó có thể chống đỡ được nữa. “Hợp nhất Tam thành, anh có quen biết chủ tịch mới của thành phố.” Tiêu Hào chỉ có thể giải thích như thế: "Sở dĩ anh có thể giải quyết nhiều việc như vậy là do chủ tịch mới của thành phố giúp anh. Tự mình giúp mình, như vậy sẽ không bị coi là đang nói dối chứ? “Thật sao?” Liễu Nguyệt Hân rất kinh ngạc: "Nghe nói chủ tịch mới đến lần này của thành phố là người phương bắc, anh thật sự có quen biết sao? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chủ tịch mới của thành phố mới không phải chính là anh, chồng em đây sao. Tiêu Hào cười nói: "Đúng vậy, trong sáu năm qua, anh đã quen biết rất nhiều người ở Bắc Cảnh. Ngoài Đại đô đốc Cao, còn có những quan chức cấp cao khác."
Liễu Nguyệt Như có chút không thể tin được: "Nếu đã quen biết nhiều người như vậy, tại sao khi trở về anh lại chỉ là một quân nhân bình thường?"
Tiêu Hào giải thích: "Anh có chức vị rất cao ở Bắc Cảnh, nhưng anh muốn rời khỏi đó để trở về với em. Chỉ có từ bỏ tất cả chức vị thì cấp trên mới đồng ý cho anh trở về. Cho nên anh đã trở về với thân phận là một quân nhân bình thường.
Tiêu Hào quả thực đã từ bỏ vị trí của một đời Đế
Vương trước khi quay trở lại đây, nhưng dù đã từ chức, quyền lợi và địa vị của anh vẫn không bị lay chuyển! Hai người đã trò chuyện rất nhiều vào buổi tối, Tiêu
Hào đã nói rất nhiều về quân đội, anh đã bái sư học nghệ như thế nào, ra chiến trường và giết quân địch ra làm sao... Tất cả các kỹ năng y thuật và tất cả khả năng của anh đều được hình thành khi trải qua vô số thử thách sống còn...
Nút thắt trong lòng Liễu Nguyệt Hân dần dần được tháo gỡ, cuối cùng cô cũng biết rằng y thuật của Tiêu Hào đã đạt đến trình độ rất cao.
Sức mạnh của Tiêu Hào là vô địch ở thành Danh Nam. Liễu Nguyệt Hân dần dần ngừng khóc và chuyển sang cười.
Tiêu Hào đã trả lời tất cả các câu hỏi của Liễu Nguyệt Hân một cách rất khéo léo để tránh nói vào những vấn đề chính. Tất nhiên những lời Tiêu Hào nói là sự thật, nhưng anh chỉ nói những gì nên nói, còn những gì không nên nói thì thực sự là chưa đến lúc thích hợp.
Mặc dù Liễu Nguyệt Hân biết Tiêu Hào vẫn còn che giấu điều gì đó, nhưng cũng chẳng quan trọng nữa. Cô biết Tiêu Hào có cô trong lòng, yêu cô, trả lời những câu cô muốn biết, thế là đủ rồi.
Liễu Nguyệt Hân trên mặt nở nụ cười ấm áp: "Bộ quân sự và chủ tịch mới của thành phố Tam thành là chỗ dựa của anh, cho nên không khó để anh gây dựng lại Thương viện." "Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, anh và em sẽ rời xa mọi tranh chấp để sống một cuộc sống bình dị." Tiêu Hào hiểu điều mà mọi cô gái muốn là một cuộc sống hạnh phúc và bình dị.
Tiêu Hào năm lấy tay Liễu Nguyệt Hân: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ tổ chức đám cưới cho chúng ta một lần nữa, một đám cưới khiến cả thế giới phải xôn xao. Anh sẽ làm cho em trở thành đệ nhất phu nhân của Kỳ Hạ!" "Vậy thì em sẽ đợi." Liễu Nguyệt Hãn nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Hào: "Lại bắt đầu khoác lác rồi." Nhiều khi, điều mà một người con gái mong muốn rất đơn giản, đó là cảm giác an toàn và có người luôn ở cạnh bên.
Đêm đó, cả hai người ôm lấy nhau mà ngủ.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net