Lãnh Trùng đang đợi ba cô gái trước mắt đến khen ngợi mình, chờ các cô tranh nhau đến làm người phụ nữ của anh ta. Nhưng kỳ lạ là, ba cô gái trước mắt vẻ mặt rất bình tĩnh, dù đã biết thân phận của Lãnh Trùng nhưng không có chút ngạc nhiên nào.
Lãnh Trùng thường xuyên đi tán gái, đã từng gặp rất nhiều trường hợp, anh ta nghĩ, chắc chắn trường hợp của ba mỹ nữ trước mặt cũng đã gặp qua, chắc chắn là các cô đang lạc mềm buộc chặt.
Cho dù thế nào, hôm nay anh ta cũng phải mang ba mỹ nữ này đi.
Lãnh Trùng tin rằng, với thân phận và thực lực của anh ta, hoàn toàn có thể mang ba mỹ nữ này đi.
Lùi một bước, cho dù các cô không đi cũng phải cướp đi.
Người của Kim Cường đang ở đây, cho dù là ai cũng không dám đụng vào.
Liễu Nguyệt Hân biết Tiêu Hào đã giết người nhà họ Lãnh, nghe thấy người đàn ông trước mắt là thiếu chủ nhà họ Lãnh, vô thức hỏi: “Không biết cậu Lãnh đến Đế Nam làm gì, có chuyện gì sao?” Lãnh Trùng nhớ đến nhiệm vụ lần này, anh ta vừa đến Đế Nam xong, vốn muốn đi thi hành nhiệm vụ lại gặp phải ba vị mỹ nữ, không muốn bỏ qua cơ hội này nên mới đến đây. “Lần này đến Đế Nam là có việc cần làm.” "Đợi tôi xử lý công việc xong ba vị có thể về Kim Cường với tôi.
Lãnh Trùng thể hiện rõ rằng muốn mang ba cô gái đi.
Lãnh Trùng nói xong, liếc mắt nhìn Tiêu Hào một cái, nhìn thử phản ứng của Tiêu Hào. Tiêu Hào không có phản ứng gì, anh là đang xem kịch.
Nếu Chu Tước muốn đùa giỡn, anh sẽ để cho cô đùa giỡn cho đủ. Liễu Nguyệt Hân lại hỏi: “Cậu Lãnh, không biết việc mà anh đây phải làm là gì? Tôi rất tò mò, không biết cậu có thể nói cho tôi biết một chút không?”
Lãnh Trùng cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nói cho mấy người cũng không sao.” “Tôi đến Đế Nam là muốn tìm một tên là Tiêu Hào
Vẻ mặt ba cô gái có chút kỳ lạ.
Tiêu Hào giết Lãnh Quế Anh, chẳng lẽ nhà họ Lãnh tìm mình báo thù?
Liễu Nguyệt Hân tiếp tục hỏi: “Cậu Lãnh, Tiêu Hào này tôi có nghe nói qua, là một người có danh vọng ở Đế Nam chúng tôi, không biết anh tìm Tiêu Hào làm gì?” “Người có danh vọng?” Trên mặt Lãnh Trùng mang theo nụ cười khinh thường: “Tiêu Hào thì là người có danh vọng thế nào được? Trước mặt tôi anh ta cũng chả là gì hết.” “Lần này đến tìm anh ta là để điều tra một việc.” “Đến lúc đó, anh ta còn không phải phải ngoan ngoãn đi theo tôi sao” Tiêu Hào và ba cô gái đều biết Lãnh Trùng muốn bắt
Tiêu Hào đi.
Không biết can đảm của Lãnh Trùng từ đầu đến. Quả thực là đến tìm đường chết mà.
Vốn Chu Tước muốn trêu chọc Lãnh Trùng một chút, nhưng nghe anh ta nói muốn đối phó Tiêu Hào, cô ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lãnh Trùng. “Cậu Lãnh, không phải anh muốn đưa ba vị mỹ nữ chúng tôi đi sao?” Đột nhiên trên mặt Chu Tước xuất hiện vẻ mờ ám: “Cậu Lãnh, chỉ cần cậu mua tất cả trang sức ở cửa tiệm này tặng cho ba người chúng tôi, chúng tôi liền đi theo anh.”
Đây chính là cửa tiệm trang sức hàng đầu Đế Nam, là sản nghiệp của nhà họ Âu Dương.
Toàn bộ trang sức ở tiệm trang sức này cộng lại cũng phải mấy trăm tỷ.
Lãnh Trùng ra ngoài cũng chỉ muốn tán gái, trước giờ đều không chịu trách nhiệm với phụ nữ, hơn nữa, bình thường cua gái cũng chỉ cần mấy tỷ là được rồi.
Rất nhiều lúc Lãnh Trùng chỉ cần nói ra thân phận của mình, một đồng cũng không mất đã có rất nhiều danh môn vọng tộc chạy đến.
Người phụ nữ trước mắt này đưa ra yêu cầu quá lớn.
Dùng mấy trăm tỷ đi tán gái? Chỉ có kẻ điên mới làm. Lãnh Trùng mỉm cười: “Cô gái này, cô nói giỡn rồi. “Tôi không nói giỡn” Chu Tước nghiêm túc nói: “Nếu thích ba người chúng tôi, còn muốn mang chúng tôi theo, chỉ cần anh bỏ ra mấy trăm tỷ, anh cũng không đồng ý?” “Anh cũng quá keo kiệt rồi.”
Sắc mặt Lãnh Trùng có hơi xấu hổ. Chưa từng có người nào dám nói như thế trước mặt anh ta.
Người xem xung quanh cũng đều cho rằng ba cô gái này không chừa chút mặt mũi nào cho Lãnh Trùng.
Cho dù là mấy người lạt mềm buộc chặt cũng không thể quá đáng như vậy, nhìn cái lập tức đồng ý.
Trên mặt Lãnh Trùng lại xuất hiện nụ cười thân thiện: “Vòng cổ đá quý ở nơi này, chỉ cần ba cô thích, cho dù là giá đắt nhất tôi cũng mua cho ba cô”
Đá quý mắc nhất nơi này cao lắm cũng hơn sáu mươi tý.
Lãnh Trùng vừa dứt lời, trên mặt rất nhiều người vây xem đã xuất hiện sự hâm mộ và ghen tị. Đúng là người Bình Châu có khác, vô cùng giàu có, vì có được niềm vui của người đẹp vừa ra tay đã mấy chục tỷ. Ai cũng cho rằng ba cô gái hôm nay đã gặp vận cứt chó gì rồi.
Chu Tước lạnh lùng liếc mắt một cái, vẻ mặt không muốn: “Tôi muốn toàn bộ trang sức của tiệm này, anh lại chỉ tặng mỗi người một cái?” “Đây tính là cái gì? Bố thí sao?”
Vẻ mặt Lãnh Trùng có chút không nhịn được, nhưng mà, người đẹp nóng bỏng như vậy lại khiến anh ta có hứng thú.
Khán giả vô cùng ngạc nhiên, trang sức đắt nhất nơi này đã mấy chục tỷ, cô ta còn thấy ít? "Cô gái à, vậy đi, các cô theo tôi về, mấy món trang sức này cũng không thành vấn đề. “Trang sức ở nhà họ Lãnh chúng tôi nhiều không kể xiết, đến nhà tôi rồi tôi sẽ cho mấy cô đá quý tốt nhất.” Chu Tước lắc đầu, đến nhà họ Lãnh mấy người? Nằm mơ đi! “Quên đi, keo kiệt thì keo kiệt đi.” “Gói ba chiếc vòng cổ vừa rồi chúng tôi vừa ý lại đi.” Chu Tước bảo người bán hàng gói ba chiếc vòng cổ kia lại. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.*vip
Chu Tước thẳng thừng nhét ba chiếc vòng cổ kia vào trong túi. “Cậu Lãnh, trả tiền đi.”
Ý tứ của Chu Tước rất rõ ràng, là muốn Lãnh Trùng làm một tên coi tiền như rác.
Sau đó lại hằng hải dạy dỗ anh ta.
Lãnh Trùng đi đến, bảo người bán hàng lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó viết gì đó lên tờ giấy. “Đây là tiền thanh toán của tôi, đưa cái này cho ông chủ mấy người.”
Những người khác đều không biết trên đó viết cái gì. Tiêu Hào đã sớm biết nội dung trên tờ giấy đó, Lãnh Trùng của nhà họ Lãnh ở Kim Cường lấy ba cái vòng cổ.
Lãnh Trùng muốn ăn mà không trả tiền, muốn tay không bắt sói trắng.
Nếu đổi lại là những ông chủ khác, người nhà họ Lãnh lấy mấy cái vòng cổ đá quý, chỉ cần có thể có mối quan hệ tốt với nhà họ Lãnh, họ cầu còn không được, đừng nói là ba cái, dù là ba mươi cái họ cũng nguyện ý.
Đáng tiếc. Ông chủ nơi này lại không giống vậy.
Người bán hàng biết người trước mặt này cô không thể làm mất lòng được, hàng có giá trị mấy chục tỷ, một người bán hàng nho nhỏ như cô không làm chủ được.
Rất nhanh quản lý đã đến, cậu ta mở tờ giấy ra nhìn thử, nở nụ cười: "Cậu Lãnh, thật ngại quá, tiệm của chúng tôi không cho ghi sổ”
Khuôn mặt Lãnh Trùng trở nên lúng túng, anh ta đến thành phố nhỏ khác, dù là ở đâu đều là ăn không trả tiền, cho dù là ai cũng không dám ngăn cản, không dám làm khó anh ta.
Thậm chí sau khi đến các thành phố đó xon còn có không ít thế lực lớn của các thành phố đến tặng quà để nịnh bợ anh ta.
Một Đế Nam nho nhỏ lại không không có ai đến nịnh bợ anh ta. ai tặng quà, càng
Bây giờ ngay cả một cửa hàng trang sức nho nhỏ cũng dám làm anh ta mất mặt!
Trên mặt Lãnh Trùng xuất hiện vẻ tức giận, nói với quản lý: “Gọi ông chủ của anh đến đây.
Quản lý nói: “Cậu Lãnh, thật xin lỗi, ông chủ của chúng tôi rất bận rộn. “Anh vẫn nên trả tiền đi.”
Lãnh Trùng nghe thấy phải trả tiền, trên mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Một quản lý nho nhỏ cũng không cho anh ta chút mặt mũi nào.
Chu Tước lại tiếp tục đùa cợt: “Thế gia ở Kim Cường nghèo vậy sao? Bảo anh mua tất cả trang sức anh không mua nổi, bây giờ chỉ mua ba chiếc anh còn muốn ghi nợ sao?" “Cậu Lãnh, mua không nổi còn học đòi theo người ta đi tán gái." “Anh không cảm thấy rất mất mặt sao?"