Nhưng tình hình bây giờ đã khác, vì chính Võ Thần muốn điều tra chuyện này nên không có vấn đề gì, chỉ cần Kim Quang và Võ Thần hợp tác với nhau thì hoàn toàn có thể chống lại Hoàng thất.
Kim Quang không cần phải cúi lạy khi nhìn thấy lệnh bài của Võ Thần, nhưng Kim Quang rất tôn trọng và tôn thờ Võ Thần.
Danh tiếng của Võ Thần đang ở đây, và lệnh từ Võ
Thần là cao nhất.
Sau khi Hạ gia bị tiêu diệt, nhiều gia tộc đã liên danh nhau yêu cầu Võ Thần điều tra sự việc.
Nhưng vì bị Hoàng thất đàn áp, cuối cùng Võ Thần cũng không điều tra được sự việc nên mọi chuyện cứ thế bỏ xó.
Bây giờ, Kim Quang đã đồng ý, mọi người tiến hành thảo luận kỹ càng hơn.
Kim Quang đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Võ Thần đại nhân đã để mọi người điều tra chuyện này, vậy xin hỏi Võ Thần đại nhân có kế hoạch gì chưa?"
Đúng là Võ Thần đại nhân đã nhờ Tiêu Hào điều tra, thật ra trong chuyện này Võ Thần đại nhân đã giao toàn quyền cho Tiêu Hào quyết định, cơ bản là ông ta cũng không muốn tham gia, bây giờ là Tiêu Hào cố tình kéo Kim Quang vào chuyện này thôi.
Tiêu Hào trả lời: “Ý của Võ Thần đại nhân là cố gắng túm đầu rắn ra khỏi hang, phải buộc Tam hoàng tử lộ diện, sau khi bắt giữ được Tam hoàng tử thì khi đó mới có biện pháp đối phó kỹ càng hơn" "Nhưng những gì xảy ra hôm nay là điều chúng tôi không ngờ tới. Sau khi giết chết Dương Quân, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát"
Kim Quang nói: “Bây giờ mọi người đừng lo lắng. Hiện tại đã có quá nhiều người chết trong nhà tôi, đến khi đội bảo vệ của Hoàng thành đến điều tra sự việc này thì tất cả cứ giao cho tôi là được rồi, hai người nói chuyện càng ít càng tốt. "Chỉ cần tôi tiến lên làm chứng cho các anh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Người của đội bảo vệ Hoàng thành không dám làm khó ta. Vấn đề tôi lo lắng là phía Tam hoàng tử. Tôi nghĩ chuyện này nhất định là một âm mưu của Tam hoàng tử. “Còn một vấn đề mà tôi vẫn chưa hiểu được. Nếu tên Đế Vương kia đã xuất hiện và giết tất cả mọi người, tại sao lại giữ lại vài người chúng ta?" "Có phải tên Đế Vương đó muốn cố ý trói chúng ta lại thành một phe, hay là tên đó vẫn còn có kế hoạch khác?"
Tiêu Hào suy nghĩ một chút nói: "Thành thật mà nói, thật ra tôi cũng là một Đế Vương" “Sau khi tên Đế Vương kia giết nhiều người như vậy, hẳn là cảm nhận được sức mạnh của tôi nên đã rút lui. Hoặc là tên đó không muốn ông chết, bởi vì ông đang trong quá trình quan trọng trong việc đột phá, nếu như tên Đế Vương đó tiến vào, tôi sẽ không bảo vệ được ông, ông sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết” "Anh nói cái gì? Anh cũng là Đế Vương?"
Kim Quang nhìn Tiêu Hào mà không dám tin.
Tiêu Hào gật đầu, khẳng định lần nữa: "Đúng vậy, tôi là Đế Vương. Hiện tại chúng ta đang hợp tác, tôi không có gì phải giấu diếm."
Có những điều Tiêu Hào có thể nói, nhưng có những điều không thể nói, ví dụ như địa vị của Tiêu Hào ở Kỳ Hạ là tuyệt đối không thể nói ra được.
Kim Quang lần này càng thêm tự tin, ông ta mừng rơn mà nói: "Chẳng trách lúc trước, khi tôi trong quá trình đột phá, anh đã cho tôi toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, giúp tôi đột phá." "Còn anh dường như không tiêu hao chút nào. Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu được, hóa ra anh là một Đế Vương, xin nhận của tôi một lạy!"
Kim Quang quỳ xuống để bái kiến Tiêu Hào, Tiêu Hào lập tức đỡ Kim Quang lên.
Tiêu Hào nói: "Anh không cần khách sáo, hơn nữa Đế Vương cũng chỉ là một cảnh giới mà thôi."
Kim Quang nói: "Trong lời dạy bảo của tổ tiên chúng ta đã nói rằng cảnh giới Đế Vương là tít trên cao, phải hành đại lễ khi tiếp kiến. Đây là lời căn dặn của tổ tiên tôi, tôi cũng đã quen rồi."
Cảnh giới Đế Vương là cảnh giới mạnh nhất trong tu luyện, cho nên nếu những cảnh giới khác nhìn thấy Để Vương đều phải cúi lạy, đó là chuyện đương nhiên, không liên quan gì đến quyền lực thân phận.
Ba người đang thảo luận ở đây, rất nhanh chóng, từ xa đã nghe tiếng của đội bảo vệ Hoàng thành từ bên ngoài truyền đến.
Đại đội trưởng đưa hơn một trăm người thuộc đội bảo vệ Hoàng thành đến sơn trang Kim Quang.
Sở dĩ những người của đội bảo vệ Hoàng thành đến muộn như vậy là vì Môn phái Vạn Kiếm và những người trong Đàm gia đã nói với đội bảo vệ Hoàng thành rằng họ muốn tự mình giải quyết sự việc và cả chuyện muốn tự bắt kẻ sát nhân.
Cho nên những người ở đội bảo vệ Hoàng thành không mấy để tâm chuyện này, cho rằng hai nhà họ cùng nhau giải quyết chuyện này thì cũng không có vấn đề gì.
Mãi đến mấy tiếng đồng hồ trôi qua, người thuộc đội bảo vệ Hoàng thành phát hiện tin tức vẫn chưa được truyền tới, họ không thể đợi thêm được nữa, liền đến xem xét.
Khi họ bước vào trang viên của Kim Quang và nhìn thấy xác chết khắp nơi trong sân vườn của sơn trang, mặt ai nấy đều tái đi vì sợ hãi.
Hơn trăm người lập tức phong tỏa hiện trường, Đại đội trưởng đổ mồ hôi đầm đìa.
Ông ta thực sự không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, toàn bộ cao thủ của Kim gia và Môn phái Vạn Kiếm đều bị tiêu diệt.
Nhìn thấy hết gương mặt quen thuộc này đến gương mặt khác ngã trong vũng máu, Đại đội trưởng không muốn ở lại đây thêm nữa.
Ông ta thực sự sợ rằng sẽ có người lao ra và giết chết mình rồi viết hết tất cả người còn cống ở đâu Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуeлАРР.coм
Đại đội trưởng đang định rời khỏi đây thì cửa lớn trên lầu ba biệt thự được người đẩy mở ra.
Tiêu Hào và Liệt Diễm bước ra ngoài trước, Đại đội trưởng và những người bên dưới nhìn thấy hai người đàn ông này thì toàn thân run lên bần bật.
Họ vốn là những người thi hành luật pháp trong Hoàng thành, sau khi nhìn thấy kẻ sát nhân, họ nhất định sẽ hạ lệnh bắt kẻ bắt kẻ sát nhân lại.
Nhưng vào lúc này, trong lòng họ lại có ý muốn bỏ chay.
Tất cả đều đang nghĩ, kẻ sát nhân đã giết chết nhiều người như vậy, còn trốn ở đây làm gì mà không rời đi?
Có phải hắn đang đợi những người của đội bảo vệ Hoàng thành đến, và sau đó giết tất cả những người trong đội bảo vệ Hoàng thành không?
Đại đội trưởng lập tức ra lệnh: "Tất cả tập hợp!"
Những người đang xử lý xác chết tại hiện trường phong tỏa đều tập trung lại với nhau, tất cả mọi người đều cầm vũ khí hướng về đám người trên lầu ba, nhìn chằm chằm.
Đại đội trưởng dù rất sợ nhưng vẫn không bỏ chạy, nếu chạy trốn được thì thật mất thể diện, anh không thể để mất cái thể diện này.
Ngay sau đó, Kim Quang trong chiếc áo choàng trắng từ trong đó bước ra, khi Đại đội trưởng nhìn thấy Kim Quang, tâm trạng căng thẳng từ trước bỗng khá hơn nhiều.
Kim Quang hướng về Đại đội trưởng ở dưới nói: "Đại đội trưởng, anh lên lầu ba, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Bởi vì bên dưới kì thực có quá nhiều xác chết, Kim Quang cực kì không thoải mái.
Hơn nữa ông ta cũng không muốn để cho Hạ Tử Thanh nhìn thấy đồng thi thể kia nên mới bảo Đại đội trưởng lên lầu nói chuyện cụ thể với họ.
Đại đội trưởng trong lòng run rẩy và nhìn lên Kim Quang hét lên: "Kim Quang đại nhân, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói ngay tại đây đi."
Đại đội trưởng không có chút tự tin nào, tính tình độc đoán trước đây của ông ta biến đi đâu mất, khi nhìn Tiêu Hào và Liệt Diễm trong lòng ông ta liền phát run.
Kim Quang nói: "Đại đội trưởng, rốt cuộc anh sợ cái gì? Hai người bên cạnh tôi không phải sát nhân, mà là bạn của tôi."
Nghe những lời này, Đại đội trưởng bỗng dưng bối rối ra mặt. "Kim Quang đại nhân, anh nói gì vậy? Hai người này là bạn của anh sao?" "Hai người này trước kia đã giết chết Dương Quân, Tam trưởng lão của Môn phái Vạn Kiếm trước cả một đám người đấy."
Kim Quang cực kì quả quyết nói: "Hai người này đúng là bạn của tôi, hơn nữa còn là bạn rất tốt." "Lần này là tôi phải hai người bọn họ tới cửa hàng vũ khí để đòi lại tài sản cho Hạ gia." "Nhưng mà, chủ tiệm vũ khí không cho tôi chút mặt mũi nào!"