Người này chính là bố của Tam hoàng tử, Đế Vương Hoàng triều.
Tam hoàng tử thấy bố mình đã đến thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bố, con khiến bố phải mất mặt rồi."
Đế Vương Hoàng triều nói: "Con đã làm rất tốt rồi, mọi chuyện còn lại cứ để bố lo!"
Ban nãy Kim Quang còn nghĩ là Hắc Bạch hộ pháp đều ở đây hẳn là Đế Vương Hoàng triều cũng sẽ xuất hiện, quả nhiên không ngoài dự đoán của ông ta, Đế Vương Hoàng triều đã xuất hiện thật
Sắc mặt đại đội trưởng Hoàng thành thay đổi nhanh như chong chóng, chân tay mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Gã thật sự không nghĩ mọi việc sẽ trở nên như hiện tại. Bọn họ vốn chỉ muốn giết Tam hoàng tử thôi, không ngờ là cả bố của Tam hoàng tử cũng xuất hiện.
Nghe nói là thực lực của Đế Vương Hoàng triều và Võ Thần ngang ngang nhau, thế nhưng trước giờ hai người cũng chưa từng thực sự giao đấu với nhau bao giờ.
Điều mà đội trưởng Hoàng thành lo lắng là Kim Quang căn bản không phải là đối thủ của Đế Vương Hoàng triều.
Đế Vương Hoàng triều bước đến đứng trước mặt Kim Quang, cách cậu ta khoảng chừng hai mươi mét, ông bình tĩnh nhìn Kim Quang. "Kim Quang các hạ, cậu im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy bây giờ mới lộ đuôi cáo ra sao?" "Cậu và Võ Thần liên thủ giết con trai tôi? Cậu muốn lật đổ Hoàng thất sao? Cậu cho rằng với khả năng của cậu có thể làm được điều đó sao?"
Kim Quang lạnh lùng nói: "Những năm gần đây, Tam hoàng tử tung hoành ngang dọc, giết người không chớp mắt, không chỉ có tôi muốn giết Tam hoàng tử mà còn rất nhiều người muốn giết anh ta, ngài vốn là Đế Vương Hoàng triều, là để vương cao cao tại thượng ở thủ đô Võ Thần, vậy mà ngài lại bao che cho con trai mình, dung túng cho anh ta tiến hành giao dịch với người của yêu tộc, Đế Vương Hoàng triều, ngài có biết rằng ngài đã phạm vào tội không thể tha thứ rồi không!"
Đế hoàng triều cảm thấy nực cười, nói: "Kim Quang các hạ, cậu nói rằng tôi đã phạm vào tội không thể tha thứ, thế nhưng thế gian này ai có thể định tội cho tôi? Chẳng lẽ cậu cho rằng bản thân tôi sẽ tự định tội cho mình sao?" "Tôi nói cho cậu biết, mọi việc mà Tam hoàng tử làm trong những năm gần đây đều do tôi bảo con tôi làm, tất cả đều do tôi cho phép nó làm, Tam hoàng tử là đứa con trai tôi yêu thương nhất, Đế Vương Hoàng triều nhiệm kỳ kế tiếp chỉ có thể thuộc về nó."
Kim Quang tức giận quát: "Một người có đức hạnh, thực lực tệ hại, còn có tác phong làm việc độc ác không chừa thủ đoạn nào như anh ta thì có tài đức gì mà được làm Đế Vương Hoàng triều?" Đại đội trưởng Hoàng thành lớn tiếng quát mắng: "Tam hoàng tử hại chết không biết bao nhiêu người, khiến bao gia đình tan cửa nát nhà, một người không bằng súc sinh như anh ta thì sao có thể làm Đế Vương Hoàng triều được? Tôi hỏi ngài, Đế Vương Hoàng triều, có phải mắt ngài mù rồi không? Ngài muốn để thủ đô Võ Thần bị huỷ trong tay cha con hai người các ngài sao?"
Nếu là bình thường có cho đại đội trưởng Hoàng thành trăm lá gan ông ta cũng không dám nổi giận với Đế Vương Hoàng triều như thế này, nhưng bây giờ ông ta mặc kê.
Hôm nay ông ta đã hoàn toàn trở mặt với Tam hoàng tử rồi, ông ta muốn giết Tam hoàng tử để báo thù cho đứa con gái chết thảm vì Tam hoàng tử của mình, trước khi tới đây ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chết tại đây rồi. Thế nên Đế Vương Hoàng triều có xuất hiện thì gã cũng chẳng còn gì phải sợ.
Đế Vương Hoàng triều vẫn lạnh lùng nói: "Thân là để vương đương nhiên phải sát phạt quyết đoán, không từ thủ đoạn. Chỉ cần có thể làm cho thủ đô Võ Thần ngày càng lớn mạnh, cho dù có phải nhiều người hơn nữa, huỷ diệt nhiều thế lực hơn nữa thì cũng đáng. "Ha ha ha ha!"
Kim Quang lớn tiếng cười, nói: "Những việc mà bố con các ngài làm đều là vị lợi ích cá nhân, vì ngôi vị hoàng đế của các ngài mà thôi. Vậy mà còn nói những lời chính nghĩa gì mà vì toàn bộ thủ đô Võ Thần, thật nực cười, quả thực nực cười "
Đế Vương Hoàng triều lạnh lùng nói: "Kim Quang các hạ, tôi thật sự không muốn giết cậu, nếu như bây giờ cậu chịu khuất phục trước tôi, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì tôi có thể tha cho cậu một mạng. Sau này cậu làm việc cho tôi, tôi có thể bảo đảm cậu không xảy ra việc gì, cũng đảm bảo nhà họ Kim của cậu không có việc gì. Còn nếu như hôm nay cậu khăng khăng từ chối vậy thì tôi chỉ có thể chém chết cậu mà thôi!"
Đế Vương Hoàng triều không muốn nói nhiều với Kim Quang nữa, nếu như bây giờ Kim Quang không thuận theo thì Đế Vương Hoàng triều sẽ lập tức ra tay.
Kim Quang nói: "Đã rất nhiều năm tôi không xuất thủ rồi, bây giờ cũng muốn hoạt động gân cốt một chút. Đế Vương Hoàng triều, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc ngài mạnh đến mức nào?" Mặc dù trong tay không có vũ khí nhưng Kim Quang lại là người ra tay trước.
Toàn thân ông ta được phủ một lớp vàng óng, nằm đấm đấm ra còn chứa nguồn sức mạnh nào đó như muốn xé toạc cả không gian. Đế Vương Hoàng triều đương nhiên cũng không dám khinh thường, thân ảnh loé lên, ông ta cũng dùng một quyền đáp lại thể tấn công đang vọt tới của Kim Quang.
Ngay sau đó, nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, không nổ tung cũng không bạo phát gì mà chỉ có một chuỗi âm thanh ong ong chói tai như thể hai vật bén nhọn cạ vào nhau vang lên.
Nó trực tiếp đâm thẳng vào màng nhĩ của những người có mặt ở hiện trường, đâm thẳng vào sâu trong lòng mỗi một người ở đó, Cập n*hật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Những người chưa đạt đến cảnh giới để vương nghe phải âm thanh này thì tại chảy máu, đạt đến cảnh giới để vương rồi thì cũng phải e dè mà lùi lại mấy bước.
Đại đội trưởng Hoàng thành cảm thấy lỗ tại mình như điếc rồi, bước chân không ngừng lùi về sau.
Vợ chồng đại thống lĩnh đứng cạnh Lâm Như Tuyết cũng chịu chung số phận với đại đội trưởng Hoàng thành, hai hàng máu đỏ tươi chảy ra từ hai bên tai, màng nhĩ như thể bị thứ âm thanh đó chọc thủng, bọn họ điên cuồng lùi về phía sau.
Tiêu Hào chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ một hồi, nhưng không quá một hai giây sau lại khôi phục như bình thường.
Lực va chạm của hai người Kim Quang thật sự đáng SỢ.
Hai nguồn sức mạnh đó cắn nuốt lẫn nhau, đối kháng lẫn nhau nhưng không hề bộc phát ra ngoài, loại sức mạnh này thực sự mạnh đến đáng sợ.
Nhưng cũng chỉ có hai người đang trực tiếp giao đấu kia mới cảm nhận được sự đáng sợ của nguồn sức mạnh đó.
Sức mạnh của hai người vẫn đang đối đầu với nhau thế nhưng âm thanh ong ong chói tại đã biến mất.
Hai người bình tĩnh đứng bất động tại chỗ, bầu không khí yên tĩnh, ngột ngạt đến đáng sợ, tựa hồ như cả không gian có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng ba mươi lăm giây sau, khoé miệng Kim Quang chảy ra một dòng máu tươi. Cánh tay của hắn biến thành những mảnh vỡ nhỏ, những mảnh vỡ đó lại tiếp tục vỡ ra thành những mảnh nhỏ khác, đến cuối cùng tất cả đều hoá thành bụi rơi lả tả trên mặt đất. Kim Quang liên tục thối lui về sau cả trăm mét mới có thể đứng vững được.
Cánh tay phải của ông ta đã không còn, miệng vết thương như vết dao chém kéo một vòng quanh bả vai ông ta, chỗ đó không chảy máu mà chỉ lưu lại một mảng cháy đen. Đế Vương Hoàng triều cũng thối lui mấy bước, mắt và miệng chảy đầy máu.
Hai người chỉ đánh với nhau một chiều, nhưng một chiêu này cũng đủ để phân thắng bại. Kim Quang không phải là đối thủ của Đế Vương Hoàng triều, cánh tay phải của Kim Quang đã bị Đế Vương Hoàng triều phế mất.
Ngay sau đó, Đế Vương Hoàng triều lại tiếp tục đánh tới, ông ta muốn bức Kim Quang vào đường chết, không thể để cậu ta tiếp tục tồn tại trên thế gian.
Kim Quang phẫn nộ nói: "Đế Vương Hoàng triều, thật không ngờ ngài lại mạnh như vậy, tôi đã quá xem thường ngài rồi!"
Đế Vương Hoàng triều lạnh lùng nói: "Mấy năm gần đây, tôi không làm gì ảnh hưởng đến cậu cả thế mà hôm nay cậu muốn giết con trai tôi, còn muốn chọc giận tôi, đây là kết cục cậu tự tìm cho mình, chịu chết đi!"
Nắm đấm của Đế Vương Hoàng triều ánh lên sắc vàng, nói: "Cậu thích dùng nắm đấm để nói chuyện vậy thì tôi sẽ dùng nắm đấm này đánh nát đầu cậu!"