Chương 204: Tuyệt chiêu cũng vô dụng
Người mặc áo choàng xám không biết Tiêu Hào bách độc bất xâm.
Trước đây, Điền Hậu dùng độc đối phó với anh thất bại, nhà họ Đường dùng độc cũng thất bại. Bất cứ độc tố gì đối phó với anh đều vô dụng. “Tiêu Hào, hai tay cậu sẽ thổi rữa, tiếp theo là da toàn thân sẽ như vậy! Cậu sẽ sống trong đau đớn, ha ha..
Người mặc áo choàng xám đợi Tiêu Hào phát tác độc tố, nhưng cô ta cảm thấy có hơi không đúng. Tiêu Hào nắm chặt lấy tay người mặc áo choàng xám. Cô ta đợi anh hét thảm một tiếng, đợi anh vô cùng đau đớn chết thẩm. Thế nhưng giây tiếp theo, Tiêu Hào thuận tay dùng sức vặn một cái, hai tay người mặc áo choàng xám trực tiếp bị bẻ gãy! Sau đó, một chân anh đá lên bụng cô ta. "A!"
Người mặc áo choàng xám hét thảm mấy tiếng, bay bật ra hơn mười mét, mạnh mẽ đập lên tường, sau đó lăn xuống đất. Hai tay Tiêu Hào hoàn hảo không tổn hại gì, không có một chút dấu hiệu trúng độc nào. "Không thể nào, không thể nào!” Người mặc áo choàng xám nhìn Tiêu Hào giống như nhìn thấy ma, nói: “Sao cậu lại không trúng độc! Độc của tôi tuyệt đối có thể độc được cường giả tiên thiên!” “Trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì là tuyệt đối.” Tiêu Hào thản nhiên nói: “Độc của cô không có tác dụng gì với tôi.”
Tiêu Hào bước từng bước lên trước. Vừa rồi một cái đạp kia của anh đánh về phía đan điền của đối phương, đối phương lẽ ra phải chết mới đúng. Nhưng người mặc áo choàng xám lại không chết, có chút bản lĩnh. “Tiêu Hào, để cậu nếm thử tuyệt chiêu của tôi, cậu chắc chắn chết không thể nghi ngờ!” Người mặc áo choàng xám hét to một tiếng, giọng nói vô cùng âm u.
Cô ta bất chấp xương tay bị gãy, chịu đựng đau nhức, túm lấy áo choàng trên người ném về phía anh.
Sau khi người mặc áo choàng xám cởi áo choàng xám ra để lộ ra gương mặt cực kỳ kinh khủng và già nua.
Bởi vì thường xuyên luyện chế độc, dùng cơ thể chính mình thử độc, cả người cô ta đáng sợ như một xác khô, sắc mặt dữ tợn, nếp nhăn trên mặt giống như một vết dao kinh khủng. Mắt miệng cô ta méo mó, hai con mắt cao cao lại lồi ra giống như lúc nào cũng có thể rơi từ trong hốc mắt ra.
Châu Vương Bình nhìn thấy một chiêu này, vội vàng kéo Văn Nhàn bò xuống đất.
Văn Nhàn liên tục thét chói tai, nhìn thấy người kinh khủng như vậy ở trước mặt giống như một ác ma trong địa ngục.
Sau khi áo choàng bị ném ra, bên trong có chi chít hơn trăm cái ngân châm độc phỏng về phía Tiêu Hào! Trên mỗi châm độc đều có kịch độc!
Châu Vương Bình biết, chiêu này là chiêu lợi hại nhất của người mặc áo choàng xám. Ông ta đã từng thấy cô ta dùng chiêu này giết chết một cường giả tiền thiên, trực tiếp khiến cơ thể của cường giả tiên thiên vỡ nát, trong mười giây liền biến thành một vũng máu loãng. Ông ta muốn tận mắt nhìn thấy người mặc áo choàng xám giết Tiêu Hào. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Người mặc áo choàng xám hét to: “Tiêu Hào, tôi xem cậu trốn thế nào!”
Tiêu Hào căn bản không trốn, cũng không cần trốn. Trên người anh phát ra một cỗ lực lượng vô hình, tay phải nhẹ nhàng giơ lên hướng về trước nghênh đón.
Sau khi hơn một trăm châm độc gặp phải lực lượng của Tiêu Hào đột nhiên thay đổi phương hướng, giống như bị một lực lượng thần bí bắn ngược trở về, phóng về hướng người mặc áo choàng xám.
Hơn một nửa ngân châm đâm vào cơ thể người mặc áo choàng xám. Trên người cô ta bắt đầu bốc khói, hư thối “Không... Người mặc áo choàng xám tuyệt vọng gào thét.
Cô ta thế nào cũng không thể ngờ được sẽ có ngày chết dưới độc châm mình luyện chế. Cô ta càng không hiểu, vì sao Tiêu Hào có thể ngăn được ngân châm của cô ta!
Người mặc áo choàng xám vùng vẫy mười mấy giây, sau đó ngã xuống đất, hóa thành một vũng máu loãng và thứ ghê tởm.
Châu Vương Bình túm Văn Nhàn nhanh chân bỏ chạy. Người mặc áo choàng xám là thuộc hạ lợi hại nhất của Châu Vương Bình, cũng là vệ sĩ bên cạnh ông ta. Hiện giờ, cô ta lại không đỡ được hai chiều của Tiêu Hào. Châu
Vương Bình cho rằng người mặc áo choàng xám có thể giết được Tiêu Hào, nhưng hiện giờ ông ta đã tuyệt vọng rồi!
Tiêu Hào đuổi lên trước, Châu Vương Bình trực tiếp tủm lấy Văn Nhàn ném về phía anh. Anh thuận tay đánh ra một quyền, Văn Nhàn bay ra ngoài ngã xuống đất chết.
Châu Vương Bình đã xông ra ngoài sân, năm, sáu mười người mặc vest đi giày da cầm súng bao vây lấy Tiêu Hào! “Tất cả lên hết cho tôi, giết chết Tiêu Hào!”
Sau khi Châu Vương Bình hạ lệnh xong, ông ta lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ để xe. Ông ta để thuộc hạ ngăn cản anh, hôm nay nhất định phải chạy thoát.
Pång pång pång!
Châu Vương Bình nghe thấy bên kia truyền đến từng trận tiếng súng vang lên, ông ta tin thuộc hạ của mình đều có thân thủ tốt, có thể ngăn cản được Tiêu Hào. - Cho ông ta một phút, ông ta có thể lái xe rời khỏi biệt thự. Chỉ cần rời khỏi đây, ông ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm người giết Tiêu Hào, thậm chí để nhà họ Tần ra mặt giúp đỡ.
Châu Vương Bình lên xe, khởi động xe, mãnh mẽ nhấn ga. Xe vừa mới quặt, ông ta đã nhìn thấy bên ngoài cách đó ba mươi mét có một người đang đứng.
Đó chính là Tiêu Hào!
Chết tiệt!
Ông ta không ngờ được anh lại nhanh như vậy, mấy chục người cũng không ngăn nổi anh. Châu Vương Bình giẫm chân ga đến mức cao nhất. Chiếc xe lấy tốc độ một trăm tám mươi đâm về phía Tiêu Hào. “Tiêu Hào, đi chết đi Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Châu Vương Bình đang tức giận, ông ta muốn đậm bay Tiêu Hào! Nếu anh né tránh, ông ta có thể đâm mở cổng biệt thự chạy trốn.
Tiêu Hào không tránh, anh nhẹ nhàng giơ tay phải lên, một quyền đánh về phía chiếc xe.
Ram!
Một tiếng nổ định tại nhức óc vang lên, cả chiếc xe hơi bay lên, bay qua đỉnh đầu Tiêu Hào đâm về hơn hai mươi mét sau lưng anh, sau đó trượt trên mặt đất hai mươi mấy mét mới dừng lại. Cả chiếc xe đã biến dạng, bốn bánh xe hướng lên trời biến thành sắt vụn.
Thân hình Tiêu Hào chợt lóe, người đã đến bên cạnh ghế lái đã biến dạng. Anh đá bay cửa xe đã biến dạng, lôi Châu Vương Bình cả người toàn là máu, thoi thóp chút hơi tàn ở bên trong ra.
Xương trên người Châu Vương Bình đã bị gãy mười mấy cái, có ba chỗ bị thương nặng, chi chít vết thương nhỏ. Nhưng ông ta là tu võ giả, không dễ dàng chết như thế được. Nếu là người bình thường thì đã sớm chết rồi.
Tiêu Hào vứt ông ta xuống đất giống như vứt rác. “Ông làm việc cho nhà họ Tần Kinh đô à?” Tiêu Hào
Châu Vương Bình không trả lời, toàn thân ông ta đau hỏi. đớn khó chịu, hơi động một chút cũng đau tê tâm liệt phế ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Tiêu Hào lại tiếp tục hỏi: “Nói hết tất cả những gì ông biết ra, tôi sẽ cho ông chết thoải mái. Nếu không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết." “Ha ha..." Châu Vương Bình cười to mấy tiếng, máu trong miệng tràn ra, nói: "Đời này tôi làm đủ chuyện xấu, sớm đã biết bản thân mình không được chết yên lành! Nhưng chết trong tay cậu, chết trong tay một tên vô danh tiểu tốt như cậu, tôi không cam lòng, không cam lòng!”
Châu Vương Bình sợ chết, nhưng hiện giờ ông ta biết bản thân chắc chắn phải chết thì ông ta lại không sợ nữa. Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá. “Chết trong tay tôi là vinh hạnh của ông” Tiêu Hào nói rất nhanh, nói: “Tất cả thế lực ngầm của Kỳ Hạ đều lấy vương triều Ám Dạ đứng đầu. Tôi là người của vương triều Ám Dạ. Vương triều Ám Dạ đang điều tra nhà họ Tần, điều tra chuyện của nhà họ Tiêu chúng tôi. Nói hết tất cả ra có lẽ tôi sẽ lưu lại chút huyết mạch của nhà họ Châu các người. Nếu như ông không nói, nhà họ Châu các người hoàn toàn hủy diệt, tôi sẽ giết hết tất cả, không để sót một ai."
Tiêu Hào lấy một cái lệnh bài của Ám Dạ từ trong ngực Đương nhiên đây là lệnh bài của sát thủ bình thường, ra. càng bình thường càng dễ khiến người ta tin tưởng. Lần trước anh nói mình là Ám Dạ Vương. Kết quả đám sát thủ thần phục anh kia cuối cùng lại bị xúi giục nói anh mạo danh.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net