Tiêu Hào giả vờ sợ hãi giãy giụa. “Đường Tuyết Như, cô cô từng giết người à? Cô dám sao?”
Đường Tuyết Như đạp mạnh lên ngực Tiêu Hào: “Tao có cái gì mà không dám? Cái chỗ vắng vẻ không bóng người này ai mà tìm tới chứ. Giết mày rồi sau đó đốt thi thể, hủy thi diệt tích, ai mà tra ra? Giống như sáu năm trước vậy, một nhà mười mấy mạng người nhà họ Tiêu chết trong hỏa hoạn, nhà cũng bị cháy rụi rồi còn đâu. Ha ha ha.
Tiêu Hào nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô nói cái gì? Sáu năm trước?" “Không phải mày đang điều tra chuyện sáu năm trước sao?" Chân Đường Tuyết Như lại tăng thêm lực: “Lần trước trong buổi đấu giá mày còn nói là đã tìm được Thái Lệ Quyên rồi, còn kiêu ngạo lắm mà? Nói, mày điều tra tới đâu rồi!”
Tiêu Hào chỉ thuận miệng nói ra thôi, nhưng không ngờ đối phương cũng muốn biết mình điều tra được gì rồi. Mục đích của họ là gì? "Nói ra thì có ý nghĩa gì chứ? Nói hay không các người cũng sẽ giết tôi." Tiêu Hào run lên: "Đường Tuyết Như, vì sao cô lại quan tâm chuyện sáu năm trước như vậy? Là do các nhà họ Đường các người làm à!” “Trả lời câu hỏi của tạo đi!" Đường Tuyết Như kề con dao vào cổ Tiêu Hào: “Tốt nhất mày nên trả lời cho thành thật vào, nếu không tạo sẽ khoét một lỗ trên người mày, hỏi thêm một lần thì khoét thêm một dao, cho đến khi mày nói thì thôi! Nếu câu trả lời của mày khiến tạo hài lòng thì không chừng tạo sẽ cho mày chết bớt đau đớn hơn đó.
Đường Tuyết Như nhìn thấy ánh mất tuyệt vọng và khuôn mặt hoảng sợ của Tiêu Hào, trong lòng ả vui không thôi. “Tôi nói, tôi nói." Kỹ thuật diễn xuất của Tiêu Hào phát huy rất đúng cho: "Tôi điều tra được, năm đó là nhà họ Liễu hãm hại tôi, là Liễu Kiến Hưng ép buộc Thái Lệ Quyên và tôi lên giường, vu oan tôi tội cưỡng bức! Tôi còn tra ra trận hỏa hoạn năm không phải ngoài ý muốn mà là có liên quan tới nhà họ Liễu, nhà họ Trương và nhà họ Đường! Vốn dĩ tôi sắp thăng rồi, có Đại độ đốc Cao chống lưng, từng bước vạch trần sự thật, chính là các người... Đám ma quỷ độc ác các người "
Quả thật Tiêu Hào đã điều tra được những chuyện này, nhà họ Liễu hãm hại anh đã là điều chắc chắn, tiền Liễu Kiến Hưng gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ là năm đó là lấy được từ nhà họ Tiêu. Nhà họ Trương và nhà họ Đường thì dựa vào sự phát triển mấy năm nay và tới lui với nhà họ Lương mà suy đoán ra, chứ không có chứng cứ xác thực. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Hai người hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ Tiêu Hào đã điều tra được nhiều đến thế, may mà nhà họ Đường ra tay kịp thời. Nếu để Tiêu Hào điều tra tiếp e là sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. “Tiêu Hào, bọn tao xem thường mày rồi." Đường Tuyết Như hỏi tiếp: "Thái Lệ Quyên điên rồi, tâm lý thất thường không thể chữa khỏi. Sao mày điều tra được nhà họ Liễu hãm hại mày"
Đường Tuyết Như đạp mạnh hơn, Tiêu Hào đau đến nhẹ răng.
Anh giải thích: “Tôi là chuyên gia y học, biết châm cứu. Bệnh của Thái Lệ Quyên có thể áp chế tạm thời khiến cô ta khôi phục lại bình thường, cô ta cho tôi biết rất nhiều thông tin. Chính miệng cô ta nói với tôi, kế hoạch năm đó của Liễu Kiền Hưng là cưỡng bức Thái Lệ Quyên sau đó hãm hại tôi.
Điền Hậu đã nói cho Đường Thiên Quân biết Tiêu Hào là chuyên gia y học, cho nên hai người cũng biết chuyện này. “Tiêu Hào" Trương Hồng Long tò mò: "Mày có biết chuyên gia y học nào cũng phải học y từ lúc nhỏ, được gia tộc bồi dưỡng toàn diện mười năm, sau đó phải thông qua nhiều kỳ thi khắc nghiệt mới có thể trở thành chuyên gia. Bản lĩnh của máy là học được ở đâu hả? Trước khi ngồi tù mày có biết chút gì về y thuật đầu." "Ha ha, nói ra hù chết có." Tiêu Hào nói: “Sư phụ của tôi là sư phụ của thân y
Đây là nói thật. “Chết tiệt!” Trương Hồng Long mắng. “Mày trả lời đàng hoàng cho tao
Đường Tuyết Như quơ con dao, hung tợn nói: "Ngoan ngoãn trả lời tao! Sáu năm mày ở trong tù đã xảy ra chuyện gì! Vì sao mày làm lính, vì sao mày trở thành chuyên gia, vì sao quan hệ với Đại đô đốc Cao lại tốt như vậy?”
Tiêu Hào hiểu rồi, Đường Tuyết Như muốn biết rõ hết chuyện của mình.
Tiêu Hào trả lời: “Sau khi tôi vào tù không lâu thì có một ông lớn ở Bắc Cảnh đến thị sát, chọn ra vài tù nhân từ chất khá làm binh sĩ. Lúc đó biên cảnh Kỳ Hạ đã bùng nổ chiến tranh, tù nhân cũng có thể ra sức cho tổ quốc. Tôi là một trong những người được lựa chọn, đi lính một năm rưỡi thì chiến tranh kết thúc, sau đó bị điều đến Bắc Cảnh làm việc bên cạnh Đại độ đốc Cao
Đường Tuyết Như và Trương Hồng Long nghĩ thì ra là vậy, không hề hoài nghi lời Tiêu Hào. Mấy năm trước đúng là Bắc Cảnh từng tuyển chọn một nhóm tù nhân ra chiến trường. Mà chiến dịch lần đó Đại đô đốc Cao lại lập được công lớn.
Tiêu Hào nửa thật nửa giả nói. "Sau khi tôi biết sức khỏe Đại đô đốc Cao không tốt thì đi theo quân y Bắc Cảnh cố gắng học y. Sau đó lúc Đại đô đốc Cao về hưu thì y thuật của tôi cũng thành thạo rồi, tôi rời khỏi Bắc Cảnh, vẫn duy trì liên lạc với Đại đô đốc Cao Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Trương Hồng Long hơi nghi ngờ: “Y thuật của mày giỏi như vậy, chắc chắn ở Bắc Cảnh thân phận không thấp, Bắc Cảnh thiếu nhân tài vậy sao mày lại bỏ đi? Sau khi đi Bắc Cảnh lại không cho mày chức vị gì cả?” “Là vì tôi muốn trả thù"" Tiêu Hào hít sâu một hơi, nói: “V từng có tiền án nên dù y thuật cao siêu tới đâu cũng không được trọng dụng, cũng không thể rời khỏi Bắc Cảnh. Nếu không trở về sẽ phải ở lại Bắc Cảnh mãi mãi, tôi không cam tâm! Năm đó tôi bị hãm hại, người thân chết cháy nhất định là có người giở trò, cho nên tôi nhất định phải điều tra rõ ràng! Cái giá của việc trở về chính là mất hết chức vị và vinh quang, biến thành một người bình thường. Tuy mất đi tất cả những gì có được ở Bắc Cảnh, nhưng vẫn còn Đại đô đốc Cao!”
Tiêu Hào căm hận nhìn Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như: "Nếu không phải Đại đô đốc Cao xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, các người chết chắc rồi !
Đường Tuyết Như tiếp tục hỏi: “Lúc trước nhà họ Liễu đấu tranh nội bộ và trong buổi đấu giả đều là người của binh đoàn thứ nhất giúp mày? Lần này ba thành hợp lại là do binh đoàn thứ nhất của Bắc Cảnh tiếp nhận, Đại đô đốc Cao đã về hưu thì có liên quan gì đến binh đoàn thứ nhất? Vì sao có thể điều động binh đoàn?”
Tiêu Hào hét lớn: "Đại đô đốc Cao đức cao vọng trọng, lập không ít công lớn ở Bắc Cảnh, đúng lúc bình đoàn đang ở Tam thành, Đại đô đốc Cao có việc muốn nhờ chẳng lẽ binh đoàn có thể coi như không biết?"
Đường Tuyết Như nhíu mày: “Tao không tin, binh đoàn thứ nhất ở Bắc Cảnh có địa vị rất cao, hoàn toàn không liên quan đến binh đoàn của Đại đô đốc Cao. Ông ta đã về hưu càng không thể có liên quan. Sau lưng Đại đô đốc Cao còn có thể lực gì? Hoặc là nói, sau lưng máy còn có thể lực gì?”
Gượng ép hỏi không buông như vậy, Tiêu Hào không biết ai lại coi trọng minh đến thế? Cho tới nay nhà họ Liễu, nhà họ Trương đều không để mình vào mắt, đều cho rằng mình ra tù được là nhờ Đại đô đốc.
Lần này nhà họ Đường đã muốn giết mình, nhưng lại phải hỏi kỹ càng như vậy.
Rất rõ ràng người muốn tra hỏi không phải Đường Tuyết
Nhu.
Chẳng lẽ là Đường Thiên Quân
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net