Khuôn mặt Tiêu Vân giàn giụa nước mắt, nhưng cô đã bị hai người giữ chặt lại rồi kéo sang một bên, không cách nào đến gần thầy.
Cậu chủ Dương bước từng bước tới trước mặt Đại sư
Viên, cười lạnh lùng nói: “Không sao, tôi là người nói lời giữ lời, chỉ cần Đại sư Viên chịu chặt đứt một cánh tay, một chân tôi sẽ thả các người đi.” “Còn giọng nói của Đại sư Viên thì không cần, tôi không muốn sau này Đại sư Viên bị câm, tôi rất lo lắng tôi làm ra chuyện quá đáng về nhà sẽ bị cha trách tội.”
Cậu chủ Dương tiếp tục sỉ nhục và cưỡng ép.
Gương mặt Đại sư Viên đỏ như có thể bấm ra máu, ép ông quỳ mọp trên mặt đất là đã làm mất hết tôn nghiêm của ông.
Tiêu Vân khóc lớn, giãy giụa.
Nhưng mà cô bị người khác khống chế, không có cách nào thoát ra.
Càng quá đáng hơn là cậu chủ Dương đi qua rồi dùng một chân dẫm lên trên đầu Đại sư Viên. Gương mặt Đại sư Viên gần như nằm trên mặt đất
Tiêu Hào siết chặt tay, anh thật sự muốn lao lên xé xác cậu chủ Dương thành trăm mảnh.
Nhưng vào lúc này Tiêu Hào cũng chỉ có thể bất lực.
Anh nén chặt tất cả tức giận xuống đáy lòng, chỉ cần hôm nay anh thoát được khỏi nơi này, một ngày nào đó anh sẽ quay về trả lại toàn bộ nhục nhã và oan ức mà anh phải chịu.
Tiêu Hào đã phản Hiệu trưởng Lương, cậu chủ Dương và tông phải Vạn Kiếm án tử hình. Chân cậu chủ Dương hung hãng dẫm lên trên cổ Đại sư Viên, cười to nói: “Ha ha ha ha, mọi người đều thấy được đây chính là Đại sư Viên luôn cao cao tại thượng! Chính là bậc thầy rèn xếp thứ ba ở Thành Biển Vô Tận!” Cậu chủ Dương ra sức làm nhục Đại sư Viên, bởi vì cậu chủ Dương biết Đại sư Viên còn sống chính là cái đinh trong mắt cái dằm trong tim cha mình.
Nếu lần này phế bỏ một tay và một chân của ông thì Đại sư Viên chỉ còn lại một chân.
Vậy thì ông vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở mình.
Vẻ mặt Hiệu trưởng Lương đầy lạnh nhạt, trong lòng ông ta cũng cảm thấy lần này cậu chủ Dương đã đi quá giới hạn.
Dám đạp lên đầu Đại sư Viên trước mặt mọi người, đây đúng là so với giết ông còn khó chịu hơn.
Dù sao trước kia Đại sư Viên cũng là tiền bối đức cao vọng trọng, cho dù bây giờ ông chỉ còn hai bàn tay trắng nhưng nhìn ông bị người khác khinh thường khiến cho một người bạn cũ của Đại sư Viên như Hiệu trưởng Lương cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng mà Hiệu trưởng Lương vẫn lùi qua một bên, không ngăn cản.
Bởi vì ông ta biết nếu cậu chủ Dương đã muốn làm gì thì không ai có thể can ngăn được.
Vẻ mặt của rất nhiều học viên và khán giả có mặt tại đây đều vô cùng khó coi, họ chỉ có thể đồng tình với đại sư Viên, đồng cảm với Trần Yên Nhiên.
Nhưng không một ai dám đứng lên ra mặt nói chuyện giúp họ .
Cho dù có người muốn giúp họ nói chuyện cũng không dám đứng ra bởi vì tất cả đều sợ đắc tội với cậu chủ Dương.
Cậu chủ Dương thấy làm nhục đủ rồi, trên tay phải anh ta xuất hiện một luồng lực lượng đâm về phía cánh tay Đại sư Viên.
Vẻ mặt Tiêu Vân kinh hoảng tột cùng, giận dữ hét lên: “Đừng! Tôi van anh đấy cậu chủ Dương, đừng làm hại thầy tôi! Anh muốn chém thì chém cánh tay tôi đi, chặt chân tôi đi!”
Tiêu Vân không thể ngăn cản cậu chủ Dương sử dụng sức mạnh chặt bỏ cánh tay của Đại sư Viên, ngay khi cánh tay bị chém đứt máu tươi phun ra.
Đại sư Viên kêu rên một tiếng, ông cố chịu tất cả nỗi đau đớn.
Trong lòng ông chỉ có duy nhất một niềm tin đó chính là bảo vệ học trò an toàn.
Nếu không phải muốn chăm sóc cho Tiêu Vân thì vài năm trước ngay khi vừa xảy ra chuyện Đại sư Viên đã không muốn sống nữa. Năm đó ông mất đi tất cả mọi thứ, hơn nữa người thân của ông đã qua đời, ông cũng muốn đi theo người nhà.
Nhưng mà nhớ đến gửi gắm của cổ nhân, nhớ tới Tiêu Vân, ông cần phải hoàn thành lời hứa của mình cho nên mới cố cắn răng nhịn nhục sống tiếp. Cậu chủ Dương nhìn Tiêu Vân đau khổ giãy giụa, nhìn
Đại sư Viên đang run rẩy dưới chân mình, anh ta cùng hài lòng.
Vẻ mặt cậu chủ Dương đầy âm độc nói: “Đại sư Viên yên tâm đi, tôi là người tốt, tôi sẽ không để cho ông chết đâu!”
Nói xong, anh ta phong bế miệng vết thương trên cánh tay để cầm máu cho Đại sư Viên.
Nhưng mà vừa mới cầm máu xong, trên tay anh ta lại xuất hiện một luồng lực lượng chém về phía đùi phải của
Đại sư Viên.
Giây tiếp theo, đùi phải của Đại sư Viên cũng bị chặt đứt. “Thầy! Thầy.” Tiêu Vân quỳ gối trên mặt đất, vô cùng đau khổ kêu lên.
Cô bất lực gào thét lớn, tuyệt vọng khóc than.
Trong mắt cô bùng lên lửa giận, ngay lúc này cô rất muốn bộc phát sức mạnh Huyết mạch của Yêu tộc sau đó kéo cậu chủ Dương chết cùng.
Nhưng mà Tiêu Vân cố nhịn xuống. Bởi vì cô hiểu rõ thầy làm những việc này chỉ vì muốn cô được sống.
Cho nên cô cần phải sống, sau đó đi tìm cậu chủ
Dương báo thù. Những nhục nhã mà thầy phải chịu ngày hôm nay ngày sau cô nhất định sẽ trả lại tất cả. Đại sư Viên bị chặt đứt tay và chân, ông đau đớn đến mức ngất đi.
Cậu chủ Dương vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, lúc này anh ta mới thỏa mãn nhấc chân ra khỏi cổ Đại sư Viên. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net đ*ể ủng hộ team nha !!!
Sau đó cậu chủ Dương liếc mắt nhìn Tiêu Hào và Tiêu Vân, nói: “Tôi nói lời giữ lời, bây giờ tay chân Đại sư Viên đã bị tôi chặt đứt, cho nên hai người có thể rời khỏi đây”
Những người khống chế Tiêu Hào và Tiêu Vân lập tức thả hai người ra.
Tiêu Vân và Tiêu Hào vọt đến, Tiêu Vân bổ nhào lên người Đại sư Viên, vô cùng đau khổ. “Thầy, thầy không thể xảy ra chuyện được! Thầy nhất định không thể chết được!”
Tiêu Hào ấn tay lên trái tim Đại sư Viên, nhanh chóng truyền từng luồng sức mạnh thần bí vào trong cơ thể ông.
Sau đó Tiêu Hào lập tức phát hiện ra chẳng những cánh tay và chân của Đại sư Viên bị chặt đứt, mà cơ thể ông còn bị người khác hạ độc!
Loại độc này có độc tính không quá mạnh, nhưng mà Đại sư Viên đang bị thương nặng.
Nếu độc tố theo máu chạy vào trong mạch máu của Đại sư Viên thì trong vòng mười lăm phút sẽ phát tác ngay, sau khi xâm nhập vào đại não sẽ làm tổn thương não ông, khiến chỉ số thông minh của Đại sư Viên có vấn đề.
Cho dù sau này Đại sư Viên có khôi phục được thì cũng chỉ mang trí thông minh của đứa trẻ sáu tuổi, thậm chỉ còn nghiêm trọng hơn, có thể sẽ mất trí nhớ tuổi già.
Tiêu Hào hung dữ trừng mắt nhìn cậu chủ Dương, tức giận nói: “Anh hạ độc Đại sư Viên sao? Đúng là đồ để tiện
Cậu chủ Dương cười nói: “Cánh tay của Đại sư Viên đã không còn, chân cũng mất rồi, tôi thấy sau này ông ta sống sẽ rất khổ” “Tôi hạ loại độc này sẽ biến Đại sư Viên thành người có trí thông minh của đứa trẻ vài tuổi, cứ vậy ông ta sẽ không thấy khổ sở nữa, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là vì tốt cho ông ta.
Tiêu Vân đau khổ hét lên: “Cậu chủ Dương, cậu chính là ác ma, cậu đúng là không còn tính người!”
Cậu chủ Dương cười, nói: “Nếu các người không phục thì cứ tới tìm tôi báo thù đi!" “Nhưng tôi nói cho các người biết, lần sau các người muốn tìm tôi trả thù, tôi sẽ để cho các người chết rất thảm, nhất định còn thảm hại hơn cả Đại sư Viên, ha ha ha!”
Tiếng cười của Cậu chủ Dương vô cùng chói ta, cửa vào lòng của tất cả những người có mặt ở đây. Tiêu Hào quay người, ánh mặt lạnh lẽo liếc qua Hiệu trưởng Lương và cậu chủ Dương, tức giận nói: “Tôi báo cho các người, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về! Lần tới khi tôi quay lại chính là ngày tàn của các người!” Nói xong, Tiêu Hào cổng Đại sư Viên, cùng với Tiêu Vân và người thiếu niên kia đi về phía cửa lớn học viện