Liệt Diễm cười khẽ: “Sử dụng lực lượng mạnh thế này, cô muốn hủy diệt khách sạn này à?”
Trên người Liệt Diễm vẫn toàn là màu xám đen, dường như còn chưa giải độc, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sự phát huy của anh ta. Liệt Diễm vung tay phải lên, trăm ngàn tia sáng màu trắng bao vây lực lượng màu đen. Sau đó lực lượng màu trắng nhanh chóng triệt tiêu lực lượng màu đen, biến mất hoàn toàn!
Không có phát nổ, không có lực phá hoại khủng khiếp, mọi thứ đều được tiến hành trong êm thấm.
Nếu lực lượng của Thanh Y bùng nổ thì cả phòng riêng này chắc chắn sẽ bị phát nổ, nhưng lực lượng khủng bố đó lại chẳng đáng là gì trong mắt Liệt Diễm. Lúc này Thanh Y mới biết người đàn ông trước mắt là không thể chống lại! Thực lực của cô ta không thể làm tổn thương một cọng lông của người này! Mời đọc truyện trên TruyệnApp
Cục diện hiện tại, Thanh Y chỉ có thể bỏ trốn. Cô ta lập tức chạy về phía cửa. Nhưng một người đàn ông chặn trước đường đi của cô ta, Liệt Diễm đã đứng ở cửa, cười nhìn Thanh Y: “Mỹ nữ, cô thua rồi, nếu đã thua thì phải chịu phạt, cô chạy cái gì?”
Thanh Y hoảng sợ: “Các hạ, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Liệt Diễm nói: “Cái gì? Tôi muốn làm gì ư? Là vụ đánh đổ của chúng ta, cô đã thua, vừa rồi chính cô nói nếu cô thua thì tôi có thể làm bất cứ điều gì, chẳng lẽ cô quên rồi?”
Lúc này, độc tố trên người Liệt Diễm đã nhanh chóng tan biến, từng giọt độc tố bị đẩy ra từ tay phải, nhỏ vào một cái bát trên bàn. Thấy Liệt Diễm mạnh đến mức này, Thanh Y đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô ta đã đạt tới Ngưng Nguyên ngũ cấp, ngưng tụ ra năm đạo Âm Nguyên, nhưng trong mắt đối phương, chút tu vi của mình vẫn chẳng đáng nhắc tới.
Liệt Diễm bước tới gần Thanh Y: “Mỹ nữ, tôi cũng không muốn giết cô, cô xinh đẹp nhường này, tôi không nỡ ra tay, chi bằng...
Thấy Liệt Diễm có vẻ không có ý tốt, thậm chí còn háo sắc nhìn mình, sắc mặt Thanh Y lạnh lẽo.
“Muốn chém muốn giết gì thì tùy anh, tôi không sợ chết. Nhưng anh muốn chạm vào tôi, muốn xâm phạm tôi thì tôi nó cho anh biết, anh đừng hòng!”
Liệt Diễm cười nói: “Chúng ta đánh đố, cô thua, tôi cũng không cần cô làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần cô hôn tôi một chút, tôi sẽ bỏ qua cho cô, thế nào?”
Thanh Y cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh nói gì? Tôi hôn anh một chút thì anh sẽ thả tôi ư?”
Liệt Diễm khẳng định: “Đúng thế, cô hôn tôi một cái, chỉ đơn giản thế thôi. Bởi vì hôm nay tôi đang vui, ngoại hình của cô cũng đúng gu tôi nên cô hôn tôi một cái, tôi sẽ tha cho cô. Quan trọng nhất là tôi chưa bao giờ giết phụ nữ, cũng không làm tổn thương phụ nữ. Nếu cô là nam thì tôi đã sớm băm xác cô ra rồi.”
Thanh Y vẫn không tin lời Liệt Diễm, không biết đối phương đang chơi trò mèo gì. Thực ra Liệt Diễm thực sự nghĩ như vậy, chỉ cần Thanh Y hôn mình một chút là được. Cô gái này sẽ không gây ra bất cứ đe dọa nào đối với Liệt Diễm, cho nên anh ta không thèm để mắt. Chuyện này rất quan trọng với phụ nữ, nhưng đối với Liệt Diễm thì lại chẳng đáng nhắc tới. Liệt Diễm vốn thích chơi đùa, bây giờ lại càng nổi máu trêu cợt.
Thanh Y chưa từng gặp người đàn ông nào có phong cách hành sự như vậy. Cô ta muốn giết chết đối phương, nhưng đối phương lại không muốn giết mình. Khoảng cách gần nên Thanh Y thấy được sự chân thành của Liệt Diễm. Cô ta cũng tin Liệt Diễm nói thật, bởi vì thực lực của Liệt Diễm có thể giết chết cô ta trong tích tắc, nhưng đối phương lại không làm như vậy.
Thấy đối phương nghiêm túc, trong lòng Thanh Y rối bời, cảm giác tim đập như trống trận, ngửi thấy hơi thở tràn đầy hormone đàn ông. Thanh Y chưa từng chạm vào đàn ông, ngay cả tay con trai cũng chưa từng nắm lần nào, huống chi là hôn một người đàn ông? Lúc này người đàn ông này còn thò mặt lại gần kêu cô hôn, Thanh Y không còn sự lựa chọn nào khác. Cô ta không hôn thì có lẽ đối phương sẽ thay đổi ý định, lỡ như giết mình thì sao? Hiện giờ cứ rời
khỏi nơi này, báo cáo cho cậu chủ biết mới là sự lựa chọn tốt nhất, bất kể cậu chủ xử phạt mình thế nào cũng được.
Thế là Thanh Y nổi dũng khí, nắm chặt bàn tay. Cô ta hơi lùn, đối mặt với Liệt Diễm cao một mét tám mấy, Thanh Y chỉ có thể nhón chân, chu môi khẽ hôn lên môi Liệt Diễm. Mặc dù chỉ khẽ chạm vào, nhưng Thanh Y vẫn cảm nhận được cảm giác mát lạnh thoải mái, sau đó cô ta vội rụt lại, kích động nói: “Các hạ, tôi đã hôn anh rồi, anh có thể thả tôi ra được không?” Mời đọc truyện trên TruyệnApp
Khóe miệng Liệt Diễm co giật, khó tin nhìn Thanh Y, tay phải che miệng mình lại: “Cô làm gì vậy hả?”
Vẻ mặt Liệt Diễm đột nhiên trở nên uể oải khó chịu, nhưng trong mắt lại hơi thoải mái, tóm lại biểu cảm và cảm xúc của Liệt Diễm thay đổi rất nhanh.
Thanh Y khó hiểu nhìn Liệt Diễm, hỏi: “Anh sao vậy? Anh bảo tôi hôn anh, tôi đã hôn rồi, tôi đi được chưa?” Thanh Y sợ Liệt Diễm sẽ đổi ý.
Liệt Diễm che miệng, biểu cảm khoa trương: "Nụ hôn đầu tiên của tôi! Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi... Cô cướp mất nụ hôn đầu tiên của tôi mất rồi! Cô hôn má tôi là được, tại sao cô lại hôn lên môi tôi?!”
“Cô... cô quá đáng! Cô trả lại nụ hôn đầu tiên cho tôi! Trả nụ hôn đầu tiên lại cho tôi!”
Thanh Y rất buồn bực, sau đó là kinh ngạc. Nụ hôn đầu tiên của đối phương vẫn còn ư? Chẳng lẽ mình thật sự cướp mất nụ hôn đầu tiên của anh ta?
Thực ra đây cũng là nụ hôn đầu của Thanh Y. Người đàn ông mạnh thế này, nếu muốn có gái đẹp thì bao nhiêu mà chẳng có, vậy mà vẫn còn nụ hôn đầu tiên! Trên thế giới này vẫn còn người đàn ông ngây thơ như vậy!
Không hiểu sao Thanh Y đột nhiên sinh ra thiện cảm rất lớn với người đàn ông này. Thấy đối phương bối rối, cô ta còn cảm thấy rất đáng yêu.
Liệt Diễm nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn cô gái trước mắt, trong lòng càng ngày càng tủi thân, cảm thấy mình lỗ to.
“Cô cướp mất nụ hôn đầu của tôi, cô ăn bớt của tôi, tôi phải ăn bớt lại!” Nói rồi, Liệt Diễm đột nhiên ôm Thanh Y, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này khiến hai người bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ ngay tại chỗ. Thanh Y hơi thẹn thùng khẩn trương, sau đó giật mình kinh ngạc, cuối cùng nổi giận.