Hắc Ứng nghe không hiểu những gì Lục Vũ Dương nói, thế nên hỏi: "Chủ tịch thành phố đại nhân, đến cùng thì ngài muốn tôi làm gì? Ngài nói rõ hơn chút được không?"
Vì từ biểu cảm khi nói chuyện đến động tác và ngữ khí của Lâm Như Tuyết đều giống Lục Vũ Dương như đúc thế nên Hắc Ưng căn bản không nhận ra Lục Vũ Dương này là giả.
Lâm Như Tuyết nói: "Vị các hạ đến từ Ma Đô này biết Di Hồn Đại Pháp, có thể lấy được trí nhớ của cậu. Chỉ cần cậu mở linh hồn mình ra, không phản kháng để vị các hạ này có thể thuận lợi sao chép ký ức của cậu thì việc này sẽ không tổn hại dù chỉ một chút nào đến cậu. Thế nhưng nếu như cậu phản kháng, linh hồn của cậu sẽ bị thương tổn, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thất khiếu chảy máu, thần hồn tiêu tán."
Hắc Ưng nghe thấy thế thì vô cùng hoảng sợ nói: "Chủ tịch thành phố đại nhân, trí nhớ là vật riêng tư của tôi sao tôi có thể mở rộng linh hồn đưa toàn bộ trí nhớ của mình cho người khác thấy được? Chủ tịch, điều này tuyệt đối không thể, hơn nữa trong trí nhớ của tôi có rất nhiều bí mật quan trọng liên quan đến thành Di Thất. Những điều này ngài cũng biết, nếu để người của Ma Đô lấy được những bí mật này thì sẽ gây nên rắc rối lớn. Chủ tịch, điều này tuyệt đối không thể, mong ngài hãy suy nghĩ lại!"
Lâm Như Tuyết chăm chú nhìn Hắc Ưng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu cứ yên tâm, vị các hạ đến từ Ma Đô này là người một nhà với chúng ta. Hơn nữa cậu ta sẽ lựa chọn ký ức mà lấy, không lấy đi những ký ức riêng tư hay những thứ không thể để người khác biết của cậu."
Tiêu Hào cũng cam kết: "Kỳ thực muốn dùng Di Hồn Đại Pháp lấy đi ký ức của anh rất đơn giản, nhưng tôi chỉ cần sao chép những ký ức mà chúng tôi muốn thôi với những ký ức khác như cuộc sống riêng tư, bí mật của anh, chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú với mấy cái đó." "Hơn nữa, trí nhớ của một người có thể chứa đựng rất nhiều thứ, nếu muốn tiêu hoá tất cả lượng tin tức đó thì vô cùng khó. Thứ chúng tôi muốn chỉ là những tin tức giao dịch mấy năm nay của anh với người Ma Đô, nếu như lấy luôn những tin tức không liên quan vào thì sẽ tạo thành gánh nặng đối với chúng tôi."
Hắc Ứng không hề nghĩ ngợi mà tiếp tục từ chối: "Không được, vẫn là không được, trí nhớ của tôi tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai lấy đi. Chủ tịch, mong ngài thông cảm cho tôi, hơn nữa tôi cũng không tin người của Ma Đô, lỡ đâu bọn chúng muốn đánh cắp ký ức của tôi thì sao? Chủ tịch, Hắc Ưng xin chủ tịch thành phố đại nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban!"
Sắc mặt Lâm Như Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng nhưng khoé miệng bà ấy vẫn treo một nụ cười nhẹ, vẻ mặt này như cùng một khuôn đúc ra với Lục Vũ Dương. "Hắc Ưng, cậu nên biết địa vị của mình nằm ở đâu, cậu nên biết việc tôi muốn cậu làm thì cậu không có quyền phản đối. Bây giờ tự cậu nghĩ đi, để tôi lấy trí nhớ của cậu, cậu có được tự do, nửa đời sau có thể an tâm sinh sống với vợ con mình. Nếu như cậu không đồng ý thì tôi cũng có thể cưỡng ép lấy ký ức của cậu thế nhưng cậu chắc chắn sẽ chết, mà sau khi cậu chết, vợ con cậu nhất định sẽ ở cùng tên đàn ông khác." "Con của cậu cũng sẽ gọi người đàn ông khác là bố, những điều này là thứ cậu muốn thấy sao? Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi!"
Hắc Ưng nghe được nói mấy câu cuối cùng Lâm Như Tuyết nói thì sắc mặt biến đổi đến mấy lần.
Anh ta đương nhiên không muốn chết ở đây, cũng không muốn sau khi anh ta chết, vợ của anh ta sẽ ở cùng người đàn ông khác.
Nhưng Hắc Ưng biết những điều chủ tịch thành phố đại nhân nói đều là sự thật.
Điều khiến Hắc Ưng lo lắng chính là nếu như mở linh hồn ra cho đối phương lấy ký ức thì sẽ làm tổn thương đến linh hồn của mình, hơn nữa trong ký ức của Hắc Ưng quả thật còn cất giấu rất nhiều bí mật.
Thật ra thì mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, Hắc Ưng cũng có những bí mật đen tối không muốn ai biết, thậm chí còn có những việc làm bất kính với chủ tịch thành phố đại nhân thế nên Hắc Ưng mới liên tục khước từ như vậy. Nhưng mà nghe những lời đe doạ thâm độc của chủ tịch thành phố thì không còn nghi ngờ gì nữa, nếu anh ta không đồng ý thì sẽ bị giết ngay tại đây.
Vậy nên, Hắc Ưng không còn lựa chọn nào khác nữa rôi.
Đối với Hắc Ứng mà nói, năm phút đồng hồ chủ tịch thành phố đại nhân cho anh ta suy nghĩ dài tựa năm năm, mỗi một giây trôi qua anh ta đều cảm thấy sự khó chịu tăng lên.
Cuối cùng Hắc Ưng thỏa hiệp, bởi vì Hắc Ứng biết những lời chủ tịch thành phố đại nhân đã nói, những điều bà ấy đã hứa thì nhất định có thể làm được.
Hắc Ứng lại nhìn Tiêu Hào thêm lần nữa, hỏi: "Vị các hạ này, Di Hồn Đại Pháp thực sự sẽ không làm thương tổn linh hồn của tôi chứ?"
Tiêu Hào gật đầu mấy lần liên tiếp, nói: "Chỉ cần anh mở rộng linh hồn, không hề phản kháng thì ý thức và linh hồn của tôi mới có thể thuận lợi thâm nhập vào trong đầu anh lấy đi một số ký ức, thậm chí anh còn chẳng cảm thấy gì đâu. "Thế nhưng nếu anh phản kháng, tinh thần lực của anh chống lại tinh thần lực của tôi thì tinh thần lực của tôi sẽ bao trùm tinh thần lực của anh trong nháy mắt, thậm chí là sẽ giết chết anh, khiến anh hồn phi phách tán. Cho nên anh phải nhớ kỹ, thả lỏng tâm trạng của bản thân, không được phản kháng dù chỉ một chút, càng không được dùng chút sức mạnh nào, có như vậy thì mọi người mới được an toàn." ТrцуeлАРР.cоm trang web cậ*p nhật nhanh nhất
Hắc Ưng cũng là cường giả cảnh giới Dương Thần, đương nhiên có thể hiểu được những điều Tiêu Hào nói.
Vì vậy, Hắc Ưng chỉnh đốn bản thân lại một phen, đầu tiên anh ta ăn chút gì đó rồi uống chút nước, sau đó lại ngồi khoanh chân lại ổn định tinh thần.
Bốn năm phút sau, Hắc Ưng mở rộng linh hồn ra. Lúc này đây, trong lòng Hắc Ưng chỉ có một ý nghĩ, chính là rời khỏi đây, sống hạnh phúc nửa đời còn lại với vo con.
Có ý nghĩ này chống đỡ khiến Hắc Ưng không còn sợ hãi nữa. "Đến đây đi các hạ, lấy ký ức của tôi." Vẻ mặt Hắc Ưng bình tĩnh, dứt khoát nói.
Vì vậy, Tiêu Hào ngồi xếp bằng trước mặt Hắc Ưng.
Tay phải của anh để trên huyệt Bách Hội của Hắc Ưng, thông qua huyệt Bách Hội để dẫn linh hồn và tinh thần lực của mình thâm nhập vào trong linh hồn của Hắc Ưng.
Tinh thần lực và linh hồn của Hắc Ưng không hề phản kháng chút nào, vô cùng phối hợp với tinh thần lực của Tiêu Hào. Thậm chí khi Tiêu Hào muốn lấy đi ký ức của Hắc Ưng,
Hắc Ưng còn mở rộng trí nhớ của mình để Tiêu Hào lấy đi.
Tiêu Hào rất hài lòng với sự phối hợp của Hắc Ưng, tốc độ lấy ký ức cũng rất nhanh. Cuối cùng sau ba phút, toàn bộ ký ức đã bị Tiêu Hào lấy đi.
Nếu như cưỡng ép lấy ký ức của một người chỉ cần một hai giây là thành công rồi. Nhưng với phương pháp lấy điều kiện tiên quyết là không làm đối phương bị thương làm tiền đề thì mới cần thời gian thực hiện lâu đến như vậy.
Nếu như không phải Hắc Ưng hoàn toàn phối hợp thì thời gian hoàn thành sẽ còn kéo dài.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Lâm Như Tuyết nói: "Hắc Ứng, nhiều nhất một tháng cậu có thể rời khỏi nơi này. Chờ mọi việc được giải quyết ổn thoả, tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây."
Hắc Ưng nặng nề gật đầu, ban nãy khi lấy đi ký ức, anh ta cũng chẳng cảm giác gì, không đau đớn, cũng không tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực, hầu như không có tổn hại gì.
Hắc Ưng vô cùng kích động cúi đầu nói: "Hắc Ứng cảm tạ chủ tịch thành phố đại nhân đã chấp thuận!"