Tiêu Hào bấm tay phải, năng lượng tụ ở tay phải, sau đó giờ tay phải ra, năng lượng tụ lại trong lòng bàn tay, hóa thành lực lượng. Anh giải phóng sức mạnh và biến nó thành những kỹ năng cơ bản nhất của kẻ mạnh bẩm sinh.
Đồng tử của Cậu Ba co rút lại, kinh ngạc. Hai người trung niên cũng bày ra vẻ mặt không tin. "Tiêu Hào, Tiêu Hào, anh còn trẻ như vậy, lại có sức mạnh bẩm sinh, anh còn có một người vợ đã chờ anh sáu năm, đã âm thầm yêu anh sáu năm, nguyện chết vì anh. Tất cả những gì tốt đẹp đều cho anh. Trong sáu năm qua, anh đã gặp may mắn gì?" Cậu Ba ghen tị.
Anh ta đã tập luyện chăm chỉ từ khi còn là một đứa trẻ, anh ta đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày trong suốt ba mươi năm. Thiên Văn Môn cũng là anh ta hoàn toàn tự tu luyện, nhưng anh ta chỉ là võ giả cấp chín.
Cậu Ba quả nhiên là thiên tài, thiên tài được các thế lực lớn ở thành phố Danh Nam công nhận. Nhưng so với Tiêu Hào trước mặt thì anh ta còn kém xa. “Đừng nói nhảm nữa." Tiêu Hào lạnh lùng nói: “Tôi phải làm gì anh mới để vợ tôi đi."
Trong mắt cậu Ba hiện lên hung ác: "Hôm nay bắt vợ anh đương nhiên hoàn toàn xúc phạm anh. Nếu như sau này tôi bị cường đại bẩm sinh nhằm tới, tôi thật sự sợ ngày đó sẽ chết ở trong tay anh. Nên anh tự hủy đan điền của mình đi. Vậy tôi có thể để cho vợ anh đi một cách dễ dàng. “Đừng có phí lời. "Loại thủ đoạn cấp thấp này, anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?” Tiêu Hào trừng mắt nhìn cậu Ba: “Nếu tôi hứa với anh, anh nhất định sẽ nhân cơ hội giết tôi. Sau đó giết vợ tôi rồi hủy xác" "Ha ha..." Cậu Ba cười khan. "Vậy anh muốn cái gì? Tôi cũng do người khác giao phó. Nếu anh không tự hủy đan điện thì tôi sẽ giết vợ anh"
Nói xong, cậu Ba nháy mắt với người đàn ông trung niên bên cạnh, người đó kéo Liễu Nguyệt Hãn dậy. Con dao của người đàn ông trung niên chồm tới dí chặt vào cổ Liễu Nguyệt Hân. Chỉ cần người trung niên này dùng một chút lực lượng, Liễu Nguyệt Hân sẽ chết. “Anh thắng rồi." Tiêu Hào hít một hơi thật sâu, anh không muốn Liễu Nguyệt Hân bị thương thêm nữa: “Tôi sẽ từ bỏ vô công của mình.
Cậu Ba vẻ mặt tò mò, kinh ngạc nói: "Sớm như vậy đã đồng ý? Anh không sợ anh bị thủ tiêu, tôi giết anh, giết vợ của anh sao? Tôi nên nói anh ngốc hay là anh rất yêu vợ?" “Đừng nói nhảm nữa” Tiêu Hào trong lòng đã có kế hoạch, để cho họ tự đắc, sau đó sẽ cho họ biết chọc phải anh kết quả sẽ như thế nào. “Được rồi, tôi sẽ không nói nhảm." Cậu Ba mỉm cười: "Đừng lo lắng, chỉ cần cậu tự hủy hết võ công, tôi nhất định sẽ để cho vợ của cậu đi.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tiêu Hào duỗi tay phải ra, sẵn sàng đánh vào đan điền của của mình. "Không, không, không ... Cậu Ba ngăn lại, cười nói: "Anh là cường giả bẩm sinh, nếu như dùng thủ đoạn lừa gạt chúng tôi thì sao?"
Cậu Ba nháy mắt với người đàn ông trung niên bên trái: "Các người đi xử lý anh ta." Hai người đàn ông trung niên với vẻ mặt đầy sốt ruột đi tới chỗ Tiêu Hào. Cùng lúc đó, một chiếc máy bay không người lái bay phía sau Tiêu Hào, dãy cổng bắn phía dưới nhằm vào phía sau đầu của Tiêu Hào. Người đàn ông trung niên trên tay bộc phát năng lượng, nằm đấm kêu to, đắc thắng nhìn Tiêu Hào. "Tiêu Hào, bạn nói ... Tôi có thể thổi bay một kẻ mạnh bẩm sinh bằng một cú đấm không?"
Tiêu Hào phân tán toàn bộ sức mạnh. "Nào, sử dụng sức mạnh mạnh nhất của ông"
Người trung niên cười nói: "Đừng trách tôi. Do anh là làm tổn thương đan điền của ngài Lương. Muốn trách thi trách ngài Lương "Với cú đấm này, tôi sẽ nghiền nát đạn điền của cậu. Người đàn ông trung niên này là võ giả cấp tám. Ông ta hét lên, sức mạnh mạnh nhất dồn lên nắm đấm, dân toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào một chỗ, đánh vào bụng dưới của Tiêu Hào một cách dữ dội
Bùm... Tiêu Hào bị đánh bay lên không trung, giống như diều đứt dây bay xa hơn mười mét, ngã xuống đất thật mạnh. Miệng anh phun máu, gục xuống đất không dậy nổi. Người đàn ông trung niên thở hổn hển, củ đẩm này suýt chút nữa khiến ông ta mất hết sức lực.
Tam thiếu gia cười thích thú khi nhìn thấy Tiêu Hào bị bắn lên không trung, "Mau, đi kiểm tra đan điền của anh ta.
Người đàn ông trung niên vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển, đi đến trước mặt Tiêu Hào. Nắm lấy cánh tay của Tiêu Hào và ấn vào tĩnh mạch của Tiêu Hào. “Tam thiếu gia. Sau khi kiểm tra xong, người đàn ông trung niên hét lên đầy phấn khích: “Đan điền của Tiêu Hào đã bị vỡ, nó đã bị tôi phá vỡ, ha ha. Thật hạnh phúc khi có thể giết chết một cường giả bẩm sinh, ha ha ha..."
Sau đó cậu Ba vùng vẫy, lao đến trước mặt Tiêu Hào. Một người đàn ông trung niên khác đặt Liễu Nguyệt Hân xuống làm theo. Bọn họ đã thủ tiêu Tiêu Hào rồi, nên không cần giữ Liễu Nguyệt Hân nữa. Máy bay không người lái nhằm vào Tiêu Hào cũng đáp xuống mặt đất. Họ tin rằng Tiêu Hào vào thời điểm này không còn là mối đe dọa nữa. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tam thiếu gia đi tới, giảm lên ngực Tiêu Hào: "Tiêu Hào, anh thấy tuyệt chứ? Nhà họ Trương, nhà Đường, nhà họ Liễu đều bị anh bại, ngay cả đàn em của Thiên Văn Môn chúng ta cũng bị anh tính toán. Cuối cùng, anh vẫn rơi vào trong tay của tôi." Tiêu Hào mặt lạnh không nói lời nào.
Tại thời điểm này, đan điền của anh đang hồi phục nhanh chóng "Cầu xin tha thứ đi chứ? Hả? Sao anh không cầu xin tha thứ?" Chân cậu Ba đập vào ngực Tiêu Hào. "Xin tôi thả vợ anh ra, xin tôi buông tha cho anh. Nhanh lên, chẳng lẽ anh đang tỏi ra mạnh mẽ hả?"
Ba người chế nhạo Tiêu Hào, sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi video cho Lương Thế Khoan.
Sau khi được kết nối, cậu Ba chỉ màn hình vào Tiêu Hào và cười: "Anh Lương, anh xem đi. Tiêu Hào, người rất lợi hại trong miệng anh giờ phút này đã bị tôi giảm lên!" "Kẻ mạnh bẩm sinh này, anh xem, đây là kẻ mạnh bẩm sinh mà anh nói, giờ phút này giống như một con chó!"
Lương Thế Khoan nhìn thấy cảnh quay trong video, Tiêu Hào bị giảm lên, nôn ra máu vô cùng kích động: "Tam thiếu anh thật giỏi. Tam thiếu anh thật sự làm được rồi. Mà này, đan điền của Tiêu Hào đã bị thủ tiêu rồi à? Anh đã báo thù cho em chưa?"
Cậu Ba hút một điều thuốc, vẻ mặt tự mãn: "Hẳn là rất lãng phí. Cậu muốn đích thân tới đây giết Tiêu Hào? Vậy để cánh tay Tiêu Hào cho cậu. Còn vợ của Tiêu Hào để tôi. Có thích không?"
Lương Thế Khoan cũng muốn nhưng chấn thương còn chưa bình phục, cử động cũng không tiện, hơn nữa thời gian trôi qua đã quá dài, ông ta sợ đêm nằm mơ. "Làm đi, tam thiếu. Tiêu Hào này tôi giao cho anh, tối nay tôi mở tiệc ở nhà. Tôi sẽ mời những đầu bếp giỏi nhất ở thành phố Danh Nam và hai mươi mỹ nhân hàng đầu thành phố Danh Nam đi cùng anh. Chúng ta phải chơi ba ngày ba đêm!" “Lương chủ tịch thật sự biết chơi đất" Cậu Ba rất hài lòng với sắp xếp của ông Lương: "Tuy nhiên, tối nay tôi chỉ quan tâm đến Liễu Nguyệt Hãn. Vào buổi tối, tôi sẽ đưa Liễu Nguyệt Hân qua. Khi đó anh em chúng ta cùng vui vẻ, ha ha...
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất