Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Chương 227: Khách không mời mà đến

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đến nhà họ Lương lấy được hạng mục đấu thầu. Doanh nghiệp của Tiêu Thị, chính thức tiếp quản hạng mục hợp tác.

Buổi sáng cùng ngày, Tiêu Hào đã tổ chức một cuộc họp báo tại biệt thự nhà họ Cao, công khai với các phương tiện truyền thông lớn rằng anh sẽ tham gia tranh cử chức chủ tịch của ba thành phố trong tương lai.

Đại hội đấu thầu một trăm tỷ, hạng mục chính thức khởi động, tranh cử chức chủ tịch, ba tin tức này truyền đến như nổ tung mọi ngóc ngách của thành Danh Nam.

Sáu năm trước nhà họ Tiêu bị diệt, hôm nay muốn nổi dậy một lần nữa!

Sau đó, có rất nhiều thế lực nghe danh mà đến, ngỏ ý muốn hợp tác với nhà họ Tiêu, phần lớn đều là những thế lực trước kia có chút giao tình với ba của Tiêu Hào. Nhưng Tiêu Hào lại lần lượt từ chối.

Lúc trước, khi Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân mới thành lập công ty, anh đã đích thân đến thăm hỏi các thế lực này và kêu gọi bọn họ hỗ trợ bỏ vốn đầu tư, nhưng lại bị bọn họ cho đứng canh ngoài cửa không ít.

Gần như tất cả mọi người đều không muốn gặp mặt

Tiêu Hào

Bước đi trước đó, chính là để ngăn ngừa những người này sau khi thấy nhà họ Tiêu nổi dậy sẽ đến tâng bốc, nịnh bợ. Ai là bạn bè chân chính, ai là kẻ thù, ai là người không liên quan gì đến nhà họ Tiêu, nhất định phải vạch ra rõ ràng. Vì vậy, những người này muốn ăn chung một chén canh với nhà họ Tiêu, Tiêu Hào tuyệt đối không đồng ý.

Cùng một ngày với sự nổi lên của nhà họ Tiêu, một tin tức chấn động khác đã nổ ra.

Công ty của nhà họ Liễu phá sản!

Vốn dĩ một công ty hạng ba mà phá sản thì cũng chẳng gây ra chấn động gì. Thế nhưng, nhà họ Liễu và Tiêu Hào lại có chút quan hệ, nhà họ Liễu phá sản cùng một ngày với sự nổi dậy của công ty Tiêu Hào, điều đó đã gây ra cho mọi người không ít tò mò.

Công ty nhà họ Liễu đã mất đi năm tỷ. Mà những người hợp tác với công ty nhà họ Liễu trước đó cũng chính là bởi vì năm tỷ này. Bọn họ biết rõ năm tỷ của nhà họ Liễu đã bị đóng băng thì việc hợp tác tiếp theo của bọn họ cũng sẽ xảy ra vấn đề. Thậm chí sau này nhà họ Liễu cũng không cách nào trả được tiền thù lao cho bọn họ, cho nên bọn họ đã lựa chọn chấm dứt hợp tác. Thậm chí còn muốn kiện nhà họ Liễu ra tòa.

Sự thật phũ phàng như vậy đó.

Anh có tiền thì tôi tìm anh hợp tác, anh không có tiền, tôi lập tức chấm dứt hợp tác, thậm chí là thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại

Vốn dĩ ông cụ và Liễu Vĩnh còn có thể kéo dài thêm mười ngày, nửa tháng nữa, chỉ cần lấy được tiền, công ty sẽ lại có thể tiếp tục hoạt động. Nhưng mà Tiêu Hào đã ra tay, Tiêu Hào để cho Băng Sương sắp xếp qua một chút chuyện, và chỉ tùy tiện với một vài cuộc điện thoại đã khiến cho nhà họ Liễu rơi vào tình thế tuyệt vọng.

Kết quả mà Tiêu Hào muốn chính là như vậy, Tiêu Hào thì nổi lên còn nhà họ Liễu thì phá sản Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tất cả xảy ra vào cùng một ngày!

Trước đây, Tiêu Hào đã cho ông Liễu quá nhiều cơ hội. Tiêu Hào biết rõ bi kịch nhà họ Tiêu diệt môn năm xưa có liên quan đến ông cụ, nhưng Tiêu Hào vì nể mặt đó là người nhà của Liễu Nguyệt Hân nên đã tha cho ông ta.

Nhưng ông cụ và Liễu Vĩnh không những không biết điều mà còn lần lượt đối phó với Tiêu Hào hết lần này đến lần khác, thậm chí ông cụ còn bắt cóc vợ chồng Liễu Kiến Quốc, nhưng Tiêu Hào vẫn tha thứ cho bọn họ.

Lần đó, Tiêu Hào đã cảnh cáo ông cụ rằng đó là lần cuối cùng, và nếu còn tái phạm thêm một lần nào nữa thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ

Vậy mà, ở đại hội đấu thầu, ông cụ và Liễu Vĩnh lại đổi phó với Tiêu Hào thêm một lần nữa, hơn nữa còn tìm Lôi Bảo để bắt Tiêu Hào đi. Tiêu Hào không thể nhịn nổi nữa!

Cho nên, Tiêu Hào đã khiến cho nhà họ Liễu phải trả một cái giá vô cùng đắt, lần này nhà họ Liễu phá sản đều do một tay Tiêu Hào gây ra, cho dù có là 'Thần Tiên giảng thể cũng không cứu được nhà họ Liễu.

Sau này Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân dự định sẽ sống trong biệt thự nhà họ Cao. Trụ sở chính của công ty tạm thời cũng đang ở chỗ này. Hạng mục khởi động gần đây cần hợp tác với rất nhiều công ty. Ngoài ra còn có nhiều loại vấn đề khác từ hạng mục đưa vào hoạt động, tất cả đều do một tay Liễu Nguyệt Hân đích thân gánh vác.

Tiêu Hào không muốn Liễu Nguyệt Hân phải mệt nhọc như vậy, nên sẽ sắp xếp người khác đi làm. Nhưng Liễu Nguyệt Hân đã kiên quyết, cô ấy biết rằng vẫn còn rất nhiều người đang nhắm nhằm vào hạng mục này, thậm chí sẽ gây cản trở sau khi hạng mục khởi động. Cho nên, bất cứ chuyện gì Liễu Nguyệt Hân cũng muốn phải đích thân xem xét mọi thứ.

Buổi tối, Tiêu Hào mời Liễu Nguyệt Hân và cha mẹ cùng đi ăn cơm, anh vốn định sẽ ăn một bữa thật ngon ở một khách sạn năm sao, nhưng Lưu Ngọc Lan lại muốn ở nhà cùng với Liễu Nguyệt Hân đích thân xuống bếp.

Vợ và mẹ vợ đích thân nấu ăn, Tiêu Hào cầu còn không được nữa là. Gia đình vui vẻ hòa thuận, Liễu Kiến Quốc lại tận mắt chứng kiến rất nhà họ Tiêu nổi dậy, cảm thấy vui sướng vô cùng.

Từ khi Tiêu Hào quay lại đến giờ đã mấy tháng, anh lật lại vụ án nhà họ tiêu, thành lập công ty, sau đó còn muốn tranh cử chức Tổng hội trưởng. Với năng lực của Tiêu Hào thì những thứ này không quá khó.

Liễu Kiến Quốc còn biết Tiêu Hào không đơn giản như vẻ bên ngoài.

Chuyện hộ tống Đại đô đốc Cao lần trước còn sờ sờ ra đó, tuy ông không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng Tiêu Hào đã đảm bảo vết thương trên người ông ta sẽ khôi phục hoàn toàn, những vết sẹo suốt mấy chục năm đều biến mất.

Càng ngày ông ta càng không hiểu Tiêu Hào, chỉ thấy anh rất bí ẩn và mạnh mẽ.

Thái độ của Lưu Ngọc Lan với con rể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bà thấy con rể càng ngày càng phất lên thì tự nhiên cũng thấy vui. Nhiều khi suy nghĩ của phụ nữ rất đơn giản, chỉ mong con gái gả cho người đàn ông có sự nghiệp vững chắc, mong cả nhà được sống tốt. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Đối với việc Tiêu Hào có ba trăm nghìn tỷ, bà không tin lắm. Còn về lần giành được dự án này, bà cũng cho rằng anh được nhà họ Lương giúp đỡ.

Đó cũng là suy nghĩ của số đông những người không hiểu. “Tiêu Hào lại đây, uống với bố một chén.”

Tâm trạng Liễu Kiến Quốc rất tốt, đã uống với Tiêu Hào sáu chai rượu rồi. “Bố, gần đây huyết áp bố bắt đầu cao rồi, bố nên uống ít thôi." Tiêu Hào khuyên nhủ

Lưu Ngọc Lan cười nói: “Mấy khi bố con vui vẻ như thế đâu, uống thêm mấy chén cũng không sao. Lúc về mẹ sẽ chăm sóc ông ấy Hai người cụng ly, sau đó mọi người cùng nâng ly.

Gần đây Lưu Ngọc Lan cũng thấy lạ, từ sau chuyện của Đại đô đốc Cao, Liễu Kiến Quốc càng ngày càng tốt với Tiêu Hào, còn thường xuyên nói tốt cho anh, Dường như còn quan tâm Tiêu Hào hơn cả con gái ruột. Chuyện này khiến Lưu Ngọc Lan và Liễu Kiến Quốc cãi nhau mấy lân.

Mọi người đang vui vẻ ăn uống thì có tiếng chuông cửa vang lên. Muộn thế này rồi còn ai đến chứ?

Lưu Ngọc Lan ra mở cửa, trông thấy trước mặt có hai người đang đứng. Một người là ông cụ nhà họ Liễu mặc quần áo thời xưa, người kia là Liễu Vĩnh, mặc âu phục, đi giày da. Trong tay hai người còn đang cầm theo quà.

Lưu Ngọc Lan vốn đang vui vẻ, thấy vậy bèn mất hứng. “Ông đến nhà chúng tôi làm gì?”

Ông cụ cười ngượng: “Biết Tiêu Hào mới giành được dự án lớn nề chúng tôi đến chúc mừng “Thế sao?” Lưu Ngọc Lan đen mặt, tức giận nói: “Tôi thấy các người là cáo đến chúc Tết gà, không có ý tốt. “Nhà chúng tôi không chào đón ông!” “Mời các người đi cho!

Lưu Ngọc Lan và Liễu Kiến Quốc đã chuyện lần trước họ bị ông cụ này bắt cocs.

Vốn công ty nhà họ Liễu nằm trong tay Liễu Nguyệt Hân, là ông cụ này bắt cóc hai người họ rồi cướp mất công ty.

Nghĩ đến đây, lòng Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan đã nguội lạnh.

Lưu Ngọc Lan định đóng cửa nhưng ông cụ vội vàng chặn lại, cười với vẻ lúng túng: “Kiến Quốc và Tiêu Hào có đây không?” “Tôi tìm họ có chuyện, cô cho tôi vào đi

Ông cụ cố ý lớn tiếng để người trong nhà nghe thấy.

Liễu Kiến Quốc và Tiêu Hào đang uống rượu, ông ta nghe thấy giọng ông cụ nhà họ Liễu thì nụ cười đông cứng lại.

Ông ta đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi về phía cửa, thấy ông cụ và Liễu Vĩnh đang đứng ngoài. “Kiến Quốc!” Ông cụ trông thấy con trai, không biết phải đối mặt thế nào. “Chú hai!” Câu chào của Liễu Vĩnh cũng rất khiên cưỡng.

Liễu Kiến Quốc không muốn gặp họ nhưng thấy họ mang theo quà và gương mặt hối lỗi nên cũng mủi lòng. Dù người bên ngoài có thể nào cũng vẫn là bố ông ta. “Ngọc Lan, người đến là khách, bà để họ vào đi.”

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK