Chương 246: Đại hội chủ tịch thành phố
Lưu Ngọc Lan nghe được cái sự kiện này, rất khó hiểu, nói: "Ông là lãnh đạo Kiến của công trình xây dựng, ai có quyền hủy bỏ tư cách của ông?" "Hơn nữa, giá trị con người của con gái con rể ông bây giờ là mười tỉ, cho dù ông không đi nghênh đón vị chủ tịch thành phố mới này thì sao chứ?" "Nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng sống dở chết dở như vậy nữa.
Liễu Kiến Quốc đã bất an rồi mà vợ ông cứ thêm dầu vào lửa, có chút nổi nóng: “Bà thì biết cái gì? Hơn nửa đời người tôi làm việc ở công trình xây dựng, lần này Tam Thành hợp nhất lại, công trình xây dựng đương nhiên cũng hợp nhất. "Ngay cả tư cách tham gia tôi cũng không có, chờ Tam Thành hợp nhất lại, vị trí lãnh đạo Kiến sẽ không còn là tôi nữa, thậm chí, sẽ bị cắt giảm nhân sự"
Lưu Ngọc Lan lúc này mới biết tính chất nghiêm trọng của truyện, lần này nghênh đón chủ tịch thành phố mới, có một phần danh sách mà danh sách này, chủ tịch thành phố mới sẽ đích thân xem qua, sắp xếp điều động chức vị trọng yếu cho Tam Thành.
Nếu như không có tư cách tiến vào hội trường, chẳng những không thăng chức mà thậm chí còn mất đi chức vị hiện tại
Liễu Kiến Quốc cả đời làm việc ở công trình xây dựng, nếu như mất đi công việc bây giờ, nhất định không chịu noi. "Bố mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đi làm việc ở bên ngoài, mới vừa trở lại đã thấy sắc mặt bố mẹ rất khó coi, vội vàng hói.
Sau khi hai người biết được chuyện này, Tiêu Hào rất bất ngờ.
Với chức vị của bố chồng anh, tuyệt đối có tư cách tham gia đại hội chủ tịch thành phố.
Ba người Tiêu Hào, Liễu Kiến Quốc và Liễu Nguyệt
Hân, là do Tiêu Hào tự mình nói với Băng Sương đề vào. Là ai lớn gan như vậy, lại có tên nào dám ở trên mà táy máy tay chân.
Lưu Ngọc Lan mặt đầy vẻ, thương tâm: "Lần này Tam Thành hợp nhất lại, với những năm này thành tích của bố con, cộng thêm thân phân của bố con, tuyệt đối có tư cách tham gia đại hội chủ tịch thành phố" "Bây giờ xảy ra những chuyện này, cũng không biết là ai giở trò quỷ ở phía sau nữa."
Liễu Kiến Quốc than thở: “Nhất định tôi có tư cách tham gia đại hội, đột nhiên phía trên lại thông báo hủy bỏ, chuyện này vô cùng kì lạ."
Liễu Nguyệt Hân an ủi bố mẹ, nói: "Trước tiên thì mọi người đừng có vội vàng, con và Tiêu Hào sẽ xử lý chuyện này!"
Liễu Kiến Quốc hút điếu thuốc một hơi, xoa huyệt Thái dương: “Sao mà bố không nóng nảy được? Ngày mai đại hội chủ tịch thành phố bắt đầu, tối hôm nay không lấy được tư cách, như vậy thì nhiều năm cố gắng của bố sẽ tan thành mây khói hết."
Không khí ngột ngạt, đôi vợ chồng già nghĩ mãi không ra. "Bố, mẹ, hai người bớt giận đi, con có cách rồi." Lúc này, Tiêu Hào lên tiếng: “Con có thể lấy được tư cách vào đại hội." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Mọi người đều nhìn về phía Tiêu Hào. "Con có thể lấy được tư cách?" Lưu Ngọc Lan có chút không tin: “Tư cách tham gia đại hội chủ tịch thành phố được khống chế rất nghiêm khắc, Tiêu Hào, có thật là con có cách không?"
Mặt Liễu Kiến Quốc đầy mong đợi: “Tiêu Hào, con nói thật sao?" "Vâng." Tiêu Hào hết sức khẳng định: “Bố mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ lấy được tư cách"
Liễu Nguyệt Hân cười nói: "Bố mẹ, Tiêu Hào nói có thể lấy được thì tuyệt đối có thể, hai người có thể yên tâm rồi." Tiêu Hào đi ra sân thượng gọi điện thoại, ba người ở trên ghế sa lon ngồi chờ Tiêu Hào.
Tiêu Hào gọi điện thoại cho Băng Sương điện thoại. "Băng Sương, đại hội nhậm chức ngày mai, tôi cần thêm vài suất tham gia đại hội."
Băng Sương mạnh mẽ vang dội, dùng thủ đoạn cứng rắn, rất nhiều chuyện đều đã sắp xếp xong.
Ngày mai tổ chức đại hội chủ tịch thành phố Tam Thành hợp nhất, chính thức bắt đầu. "Nam Đế." Băng Sương thật bất ngờ: “Ngài và phu nhân, còn có bố chồng của ngài đã sớm sắp xếp xong xuôi, ngài còn bạn bè nào phải đi hay sao?"
Tiêu Hào hỏi: Tư cách vào sân đại hội có thể để cho những người khác tùy ý sửa đổi sao? Tên của bố chồng, cũng có thể bị người khác tùy tiện gạch bỏ hay sao?" Lúc này đầu Băng Sương mới biết chuyện gì, vô cùng sợ hãi, là ai làm? Dám gạch bỏ tên của bố vợ Nam Đế?
Đúng là muốn tìm đường chết mà
Nam Đế, tôi lập tức đi tra danh sách!"
Băng Sương rất nhanh đã tra được danh sách điện tử, phía trên chẳng những không có tên của Liễu Kiến Quốc mà ngay cả tên của Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân cũng không có!
Tiêu Hào thấy danh sách ghi chép đã biết, chuyện này, nhất định có người muốn nhắm vào anh.
Băng Sương sốt ruột đầu đầy mồ hội: “Nam Đế, anh nghe tôi giải thích, chuyện của Tam Thành rất rắc rối phức tạp, có một số việc cũng khó mà chú ý đến được. Tôi thật sự không biết bọn khốn kiếp này đã cấu kết với nhau, động tay động chân vào danh sách. "Mời Nam Đế trách phạt
Tiêu Hào dĩ nhiên sẽ không trách tội Băng Sương, nói: "Mấy ngày nay, cô cực khổ rồi." "Cô thêm cho tôi ba suất nữa là được, chuyện còn dư lại, tôi sẽ tự mình giải quyết"
Sau khi gọi điện thoại xong, Tiêu Hào trở lại phòng khách. “Bố, điện thoại của bố"
Tiêu Hào đưa điện thoại di động đưa cho Liễu Kiến
Quốc.
Liễu Kiến Quốc mặt đầy nghi ngờ nhận lấy. "Vâng, tôi là Liễu Kiến Quốc." "Ba suất. " "Vô cùng cảm ơn, thật cảm ơn ngài!"
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Liễu Kiến Quốc dại ra! Khiếp sợ, không hiểu nhìn Tiêu Hào, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào khẽ mỉm cười: “Bố, chúc mừng bố, con nhận được ba suất rồi. Ngày mai, con và Nguyệt Hân cùng nhau trải qua đường đời."
Liễu Kiến Quốc vì cái tư cách mà kéo rất nhiều người quen và quan hệ cũng nhưng vẫn khôn giải quyết được, quá trắc trở rồi.
Thậm chí có người tốn mấy tỷ, cũng không lấy được tư cách.
Tiêu Hào vậy mà lại có tận ba suất
Liễu Kiến Quốc kéo tay của Lưu Ngọc Lan, vô cùng kích động: “Bà xã, là thật, Tiêu Hào lấy được ba suất rồi!" "Mới vừa rồi tôi nhận được điện thoại là của một người phụ trách thành phố mới, người này với người phụ trách tôi biết, số điện thoại cũng giống nhau!" "Ngày mai đi chỉ cần quét thẻ căn cước là được!"
Hết thảy giống như giống như nằm mơ vậy, mới vừa rồi mọi người vì chuyện tư cách mà mặt mày ủ dột, lòng như lửa đốt. Bây giờ, hết thảy vấn đề đều đã được giải quyết.
Đôi vợ chồng già kích động không thôi, hình tượng Tiêu Hào ở trong lòng đôi vợ chồng già lại càng lớn hơn. Bọn họ biết Tiêu Hào lợi hại, nhưng không nghĩ tới, chuyện quan trọng như vậy mà chỉ cần một cú điện thoại đã xử lý xong.
Lưu Ngọc Lan kéo Liễu Nguyệt Hân đi làm cơm, Tiêu Hào và Liễu Kiến Quốc trò chuyện trên trời dưới đất.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lưu Ngọc Lan làm điểm tâm. Sau bữa ăn, hai người Liễu Kiến Quốc và Tiêu Hào đổi quần áo, âu phục giày da với nhau. Liễu Nguyệt Hân cũng mặc trang phục nghiêm túc để tham gia vào hội nghị chính thức, hấp dẫn mê người, có một hương vị khác.
Ba người lái xe đi đến địa điểm lãnh đạo mới nhậm chức, cao ốc Phong Quang.
Sau khi xe đậu xong trong bãi đậu xe, ba người mới vừa mới xuống xe đi ra thì thấy một người quen trên một chiếc xe khác bước xuống.
Liễu Vĩnh!
Ở cùng với Liễu Vĩnh, là một thanh niên tầm hơn ba mươi tuổi.
Âu phục giày da, thân hình cao lớn, anh tuấn, tuấn tú lịch sự, nhất là đôi mày kiếm, khiến cho người khác cảm giác mạnh mẽ lạnh lùng nghiêm nghị.
Ngay khi thanh niên bước xuống xe thì bốn, năm người có quyền lực lớn gần đó nhìn thấy thanh niên, bao vây anh ta lại. "Uông thiếu chủ, ngài cũng tới." "Uống thiếu chủ, thật không nghĩ tới, sẽ thấy ngài ở "Uông thiếu chủ, bố tôi khỏe không?" đây!
Người xung quanh một mực cung kính đối với thanh niên này, tiến lên chuyện trò.
Thanh niên như ánh trăng được một đám sao tôn lên vậy.
Mặt Liễu Nguyệt Hãn đầy nghi ngờ: "Liễu Vĩnh tại sao lại ở chỗ này? Người ở cạnh Liễu Vĩnh là ai vậy? Người này nhìn có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Liễu Kiến Quốc nhìn Liễu Vĩnh bên kia mấy lần, kinh ngạc nói: "Thanh niên kia là nhà giàu nhất của thành phố Danh Tây, con trai của Uông Văn Cường, Uông Giang Cần!"
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net