Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Âu Dương Chanh Kỳ muốn xé quà, nhưng mà lại nhận xuống, xẻ quà trước mặt người tặng quà, rất bất lịch sự. “Anh Tiêu Hào, mau vào đi, chút nữa tôi sẽ tiếp anh"

Tiêu Hào đẩy cửa đi vào.

Trong sảnh lớn có rất nhiều người, những người trẻ tuổi đều quây quanh nhau, hoặc là ngồi xuống, đây đều là những công tử tiểu thư của các thế lực lớn của ba thành phố, còn có những người bạn của Âu Dương Chanh Kỳ, bạn học và bạn bè.

Cũng có một số người trung niên, cũng đứng thành nhóm ba năm người, cùng nhau thảo luận chuyện làm ăn, thảo luận chuyện sáp nhập của ba thành phố.

Tiêu Hào đến, không có nhiều người chú ý.

Bởi vì những người có thân phận đi vào đều được nhiều người vây quanh, sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, còn Tiêu Hào nhìn có vẻ trẻ tuổi, tùy tiện tìm nơi có ít người ngồi xuống, uống một cốc thức uống, tự rót tự uống. “Tổng giám đốc Tiêu!”

Không lâu sau, có một người mặc tây trang màu tím, cách ăn mặc rất kĩ càng bước về phía Tiêu Hào.

Yến Mục Huy.

Yến Mục Huy ngồi đối diện Tiêu Hào, bưng ly rượu vang cùng Tiêu Hào cụng ly.

Tiêu Hào lịch sự bưng ly rượu vang, hai bên cụng ly. “Có chuyện gì sao?” Lần trước, Uông Giang Cần và Yến Mục Huy liên thủ lại áp chế Tiêu Hào, sau đó Yến Mục Huy rời đi.

Yến Mục Huy cười nói: “Chuyện lần trước, là nhà họ Yến chúng tôi nợ ân tình của nhà họ Uông, không phải muốn chống đối tổng giám đốc Tiêu “Nhà họ Yến chúng tôi tuyệt đối đứng ở phía trung lập, tuyệt đối không tham dự vào bất cự cạnh tranh nào"

Yến Mục Huy trực tiếp nói thắng tất cả mọi chuyện. “Biết rồi." Tiêu Hào lạnh nhạt nói: “Còn có chuyện khác sao?" "Không có. Yến Mục Huy nhìn thấy Tiêu Hào không hoan nghênh mình, tự nhiên cũng không ở lại nơi này, lập tức đứng dậy: "Tôi đi bên kia.”

Yến Mục Huy cũng không muốn làm bạn với Tiêu Hào, cùng với người như vậy làm bạn, chỉ chuốc họa vào thân. Anh ta tìm Tiêu Hào chỉ vì muốn nói rõ tất cả mọi chuyện, không tham dự vào chuyện của Tiêu Hào.

Lúc đó mọi người mới chú ý đến Tiêu Hào, bởi vì Yến Mục Huy đi từ hướng bên này đến.

Thực lực hiện tại của Tiêu Hào rất rõ ràng, rất nhiều người vây quanh, chào hỏi Tiêu Hào.

Tiêu Hào có câu trả lời có câu không, anh vốn dĩ không muốn có giao tình với những người này. “Tôi còn nghĩ là nhân vật lớn nào ngồi ở đây, không giữ thể diện cho người khác, hóa ra là Tiêu Hào. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Rất nhanh, Uông Giang Cân và ba vị thiếu niên anh tuấn tầm ba mươi tuổi đi đến, người bên cạnh đều nhường đường.

Hôm nay Uông Giang Cần ăn mặc vô cùng đẹp trai, ngoại hình vạm vỡ, nhưng so với những thanh niên đứng kế bên thì khí chất dung mạo, kém hơn một chút. “Cậu Đỗ! Cậu Uống!” “Cậu Đỗ

Mọi người xung quanh nhìn thấy hai người liền lần lượt chào hỏi, gương mặt đầy sự kính trọng.

Tiêu Hào uống nước chanh, không quan tâm Uông

Giang Cần "Đây chính là người tên Tiêu Hào mà anh nói sao?" Vị thiếu niên quan sát kĩ càng Tiêu Hào, sắc mặt kì quái. “Thật là không nhìn ra mà, tướng mạo bình thường, không có điểm đặc biệt nào, vậy mà có thể đánh bại Từ Tân Bình."

Tiêu Hào tiếp tục uống nước.

Uống Giang Cần thấy Tiêu Hào không thèm ngẩng đầu, có chút tức giận: “Tiêu Hào, anh có biết vị đứng trước mặt anh là ai không?” "Đây chính là công tử của nhà họ Đỗ ở Bình Châu, Đỗ Kỳ Phong!"

Thành phố, châu(tiểu bang), quận.

Bất luận là ba thành phố lúc trước hay là thành phố Đế Nam hiện tại, đều không thể so sánh với một châu. Ba thành phố giàu có, nếu như ở Bình Châu, chỉ là một thế lực khá mạnh mà thôi.

Giống như một huyện, không có cách nào so sánh được với thành phố, giàu có ở trong huyện và sự giàu có ở trong thành phố, cũng không cách nào so bì.

Có một câu nói là mười thành phố là một châu, mười châu là một quận, mười quận là bằng một kinh đô. Kẻ thù mạnh nhất của Tiêu Hào chính là nhà họ Tân ở

Kinh đô.

Lúc này Tiêu Hào mới ngẩng đầu, nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nói: "Hai vị có chuyện gì sao?” "Anh.." Uông Giang Cần giận dữ: “Tiêu Hào, anh có thể không xem tôi ra gì, nhưng anh dám không xem cậu Đỗ ra gì sao?” “Anh quả nghênh ngang rồi

Tiêu Hào không gấp không chậm bưng ly nước trong tay lên, uống một ngụm nói: “Uông Giang Cần, tôi ở đây uống nước, anh chạy đến đây làm gì? Tôi cần đặt anh vào trong mắt sao?” “Còn về vị cậu Đỗ này, chúng ta quen nhau không?” “Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi uống Tiêu Hào đương nhiên biết dụng ý của Uông Giang nước.”

Cân, để anh đặc tội với Đỗ Kỳ Phong.

Hai người đương nhiên là đến gây chuyện rồi.

Đối với Tiêu Hào mà nói, không thích bị người khác làm phiền, càng không sợ chút khôn vặt này của Uông Giang Cân. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Đỗ Kỳ Phong đến đây là để muốn gặp mặt Tiêu Hào.

Uống Giang Cần và Đỗ Kỳ Phong có quan hệ vô cùng tốt, Uống Giang Cần đã nói mọi thứ của Tiêu Hào cho Đỗ Kỳ Phong nghe, anh ta nói với Đỗ Kỳ Phong, đại hội chủ tịch thua về tay Tiêu Hào, trong lòng anh ta không cam tâm, muốn để Đỗ Kỳ Phong dạy dỗ Tiêu Hào.

Đỗ Kỳ Phong bằng lòng giúp bạn bè chuyện này, vì vậy mới đi đến áp chế Tiêu Hào. Dựa vào thân phận thực lực ở Bình Châu, áp chế một người của thành phố nhỏ không phải là chuyện khó gì. Đỗ Kỳ Phong hoàn toàn không ngờ đến, anh ta đến đây nói ra thân phận, Tiêu Hào cũng không thèm quan tâm anh ta.

Bất cứ ai gặp anh ta cũng sẽ kh người cúi đầu, tôn kính anh ta.

Tiêu Hào lại dám vô lễ, bên cạnh nhiều người đang nhìn như vậy, anh ta thật mất mặt.

Đỗ Kỳ Phong có chút giận dữ: "Tiêu Hào, người ngông cuồng tôi gặp nhiều rồi, người ngông cuồng như này, tôi đúng là mới gặp lần đầu tiên." “Lập tức xin lỗi tôi, tôi có thể tha thứ cho anh không biết "

Tiêu Hào bất lực cười, quả nhiên là đến gây chuyện, lí do gì cũng được. "Đỗ Kỳ Phong chứ gì? Tôi ở đây uống nước, hai người các anh đến đây vô lý gây sự, gây chuyện với tôi, muốn xin lỗi phải là hai người xin lỗi.

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

Tiêu Hào điên rồi hả, Đỗ Kỳ Phong trước mặt này là người của đại gia tộc ở Bình Châu đấy.

Những người ở đây, không có ai dám đắc tội cậu Đỗ, nịnh nọt anh ta còn không kịp, anh lại dám nói anh ta xin lõi. Lời của Tiêu Hào vừa nói ra, Đỗ Kỳ Phong lại càng mất mặt hơn.

Trong lòng của Uông Giang Cần vui như nở hoa, Tiêu Hào lần này anh chết chắc rồi!

Uống Giang Cần tiếp tục diễn, sợ rằng chuyện chưa đủ lớn, tức giận nói: “Tiêu Hào anh là thân phận gì chứ, anh dám bảo cậu Đỗ xin lỗi anh?” “Anh nghe rõ cho tôi, cậu Đỗ T, anh ấy là thiếu chủ của nhà họ Đỗ ở Bình Châu, là người để anh có thể sỉ nhục được sao?" "Anh bây giờ lập tức quỳ xuống, xin lỗi cậu Đỗ." Uống Giang Cần thêm dầu vào lửa, bảo Tiêu Hào quỹ xuống xin lỗi.

Đỗ Kỳ Phong cũng lạnh mặt: "Nghe thấy chưa Tiêu Hào, quỳ xuống xin lỗi! “Nếu như không xin lỗi thì sao?” Tiêu Hào bình tĩnh, nhìn Đỗ Kỳ Phong một cái. Đỗ Kỳ Phong càng tức giận: “Nếu như anh không xin

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK