Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Liễu Nguyệt Hân hiểu rõ dụng ý của Tiêu Hào, nghe thấy truyền âm của Tiêu Hào, khẩn trương trong lòng lập tức khôi phục.

Trong lòng cô nghĩ, cho dù xảy ra chuyện gì, có Tiêu Hào ở sau lưng ủng hộ cô .

Cho nên cô không sợ gì cả.

Liễu Nguyệt Hân mỉm cười nói với Bạch Ái Linh: “Em Ái Linh, không sao, chuyện ở đây để chị giải quyết.

Sau khi nói xong, Liễu Nguyệt Hận đi tới trước mặt ngọc bội, ngồi xổm xuống nhặt ngọc bội lên.

Cảnh tượng này, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Bạch Như Mai nhục nhã Liễu Nguyệt Hân như vậy, vậy mà cô có thể chịu đựng được, còn nhặt ngọc bội người khác ném đi.

Mọi người không rõ chân tướng cho rằng Liễu Nguyệt Hân bị khí thế của Bạch Như Mai dọa sợ.

Rất nhiều người đều nhìn ra được, trong nhà họ Bạch có mâu thuẫn.

Hai tiểu bối đấu nhau, không riêng gì chuyện tặng quà làm mất mặt.

Tình hình hiện giờ, người thông minh đều nhìn ra được, là Thất Sát chống lại gia chủ.

Liễu Nguyệt Hân là cháu gái của Thất Sát, Bạch Như Mai là cháu gái của gia chủ.

Rốt cuộc người nào sẽ thắng?

“Ha ha..." Bạch Như Mai nhìn Liễu Nguyệt Hân với vẻ khinh thường, cô ta cho rằng Liễu Nguyệt Hân lợi hại tới mức nào, nói mấy câu, đã khiến Liễu Nguyệt Hân khuất phục.

Vậy mà nhặt ngọc bội lên.

Nhưng mà nếu Bạch Như Mai muốn nhục nhã Liễu Nguyệt Hân, tất nhiên sẽ không để Liễu Nguyệt Hân thuận lợi nhặt được ngọc bội.

Thấy tay Liễu Nguyệt Hân sắp chạm tới ngọc bội, chân Bạch Như Mai giẫm mạnh lên ngọc bội.

Trong lòng Liễu Nguyệt Hân căng thẳng.

Đột nhiên hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Bầu không khí đều ngưng kết lại.

Trong lòng rất nhiều người đều cho rằng Bạch Như Mai hơi quá đáng, nhục nhã đối phương, đối phương chịu thua, cô ta vẫn còn nhục nhã tiếp.

Nhưng mà có một số người cho rằng, đây mới là tác phong của cô cả nhà họ Bạch. Đọc truyện hay trên truyen88.vip

Một cô nhóc nhiều năm không trở về, muốn tiến vào nhà họ Bạch một lần nữa, tất nhiên phải có tư thái của mình, phải thần phục gia chủ, thần phục cô cả.

Liễu Nguyệt Hân ngồi xổm người xuống, nhưng không nhặt được ngọc bội, cô đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Như Mai.

“Bạch Như Mai, cô hơi quá đáng rồi đấy!” Bạch Ái Linh lại không nhịn được: “Tôi không cho phép cô bắt nạt chị Nguyệt Hân!”

“Cô tránh ra, nhặt ngọc bội lên, cô mau xin lỗi chị Nguyệt Hân!”

Sau khi nói xong, Bạch Ái Linh muốn ra tay, muốn đẩy chân Bạch Như Mai ra.

Liễu Nguyệt Hân kéo cánh tay Bạch Ái Linh: “Em gái, không sao, chuyện ở đây để chị giải quyết.

Bạch Ái Linh vô cùng sốt ruột, nhưng cô ta thấy ánh mắt Liễu Nguyệt Hân rất bình tĩnh, thì thoáng yên tâm.

Cô ta lại nhìn Thất Sát không nói gì, Tiêu Hào ở phía xa cũng chỉ quan sát mà không có ý ra mặt.

Bạch Ái Linh lập tức hiểu rõ, bọn họ là muốn để Liễu Nguyệt Hân xử lý chuyện này.

Liễu Nguyệt Hân cần tôi luyện, cần phải trưởng thành, mà tôi luyện và trưởng thành, thì cần trải qua rất nhiều chuyện.

Chuyện trước mắt, là cơ hội tôi luyện.

Ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ Liễu Nguyệt Hân đều rất bình tĩnh, điểm này, Tiêu Hào rất hài lòng.

Tiêu Hào dẫn theo Liễu Nguyệt Hân từng gặp rất nhiều tình hình lớn, tình hình hiện giờ, chỉ là tình hình nhỏ mà thôi.

Tiêu Hào cũng nhiều lần nói với Liễu Nguyệt Hân, khi đối mặt với kẻ địch, cho dù là lúc nào cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh, đầu óc phải tỉnh táo.

Càng nguy hiểm thì càng phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo lại, mới có thể suy nghĩ, nghĩ ra phương pháp đối phó địch và hóa giải nguy hiểm.

Bạch Như Mai bày ra bộ dạng kiêu ngạo: “Liễu Nguyệt Hân, cô muốn lấy lại ngọc bội cũng được.”

“Quỳ ở trước mặt tôi, tôi sẽ trả ngọc bội cho cô.”

Nhục nhã, áp chế.

Người phụ nữ này, vô cùng ác độc.

Bạch Như Mai cho rằng mình ăn sạch Liễu Nguyệt Hân, phần lớn người có mặt ở đây đều nghĩ như thế, Liễu Nguyệt Hân thua thất bại thảm hại.

Ánh mắt Liễu Nguyệt Hân lạnh lùng, nhìn chằm chằm Bạch Như Mai.

“Biết vì sao vừa rồi tôi nhặt ngọc bội không? Tôi sợ cô nhặt lên, tay cô làm bẩn ngọc bội”

“Mà bây giờ chân cô giẫm lên ngọc bội, cô có biết không, cô giống như một người điên, một người đàn bà chanh chua, một người phụ nữ tự cho là đúng, không có giáo dưỡng.”

Lực công kích của Liễu Nguyệt Hân quá mạnh.

Giọng điệu của cô không có tức giận, không phát cáu, vô cùng bình tĩnh.

Đối mặt với nhục nhã của Bạch Như Mai, cô chỉ nói đối phương không có giáo dưỡng, là một người đàn bà chanh chua, kẻ điên.

Biểu hiện của Liễu Nguyệt Hân rất có tu dưỡng, giống như một người được dạy dỗ rất tốt, không muốn so đo với người có tố chất kém.

“Cô... Gương mặt Bạch Như Mai trắng xanh, thay đổi rất lớn, chưa từng có người nào dám nói chuyện với cô ta như thế.

“Liễu Nguyệt Hân, tôi giẫm lên quà của cô, chẳng khác nào giẫm cô ở dưới chân”

“Cô cho rằng mình tìm được lối thoát rồi đúng không?”

“Người như cô tôi gặp nhiều rồi.”

“Bây giờ ngọc bội của cô vẫn đang ở dưới chân tôi, tôi sẽ không trả cho cô, tôi sẽ tiếp tục giẫm lên, tiếp tục nhục nhã cô.”

“Cô không quỳ xuống xin lỗi cũng được, lập tức cút ra khỏi đại sảnh bữa tiệc!”

Bạch Như Mai chuẩn bị hoàn toàn trở mặt với Liễu Nguyệt Hân.

Tối này, người phụ nữ đẹp nhất ở đây là mình, tuyệt đối không thể là Liễu Nguyệt Hân cô!

Tôi muốn cô quỳ xuống trước mặt tôi, hoặc là cút ra khỏi nơi này!

Chuyện này càng quậy càng lớn, nhưng trưởng bối hai bên đều không có ý ngăn cản, khách khứa ở đây lại càng không ngăn cản.

Trên mặt Liễu Nguyệt Hân vẫn là vẻ bình tĩnh.

“Ngọc bội ở dưới chân cô, là người trong lòng tôi tự tay chế tạo.” Đọc truyện hay trên truyen88.vip

“Là quà sinh nhật tặng cho em Ái Linh."

“Cô giẫm lên ngọc bội của tôi.”

“Tôi không cần lời xin lỗi của cô, cũng không cần cô nhặt ngọc bội lên trả lại cho tôi.”

Nói tới đây, Liễu Nguyệt Hân dừng một lát.

“Ha ha..." Bạch Như Mai cười mỉa hai tiếng, cảm thấy Liễu Nguyệt Hân rất buồn cười: "Vậy cô muốn cái gì?”

Liễu Nguyệt Hân cười nói: “Rất đơn giản, tôi sẽ khiến cô trả giá thật nhiều.”

“Hả?” Bạch Như Mai giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười.

“Vậy cô nói cho tôi nghe xem một chút, tôi sẽ trả giá như thế nào?”

Nơi này là địa bàn của nhà họ Bạch, khắp nơi ở đây đều có người của nhà họ Bạch.

Bạch Như Mai thực sự muốn nhìn xem, chuyện này, Liễu Nguyệt Hân xuống đài như thế nào!

Hôm nay, nhất định phải ép Liễu Nguyệt Hân thần phục!

“Là cô giẫm lên ngọc bội yêu thích của tôi.”

“Rất đơn giản, cô giẫm lên ngọc bội của tôi, tôi muốn chém chân của cô."

Những lời này vang lên, mọi người ở đây đều ngẩn người.

Người nào cũng không ngờ tới, người phụ nữ vẫn luôn bị Bạch Như Mai áp chế và nhục nhã, có thể nói ra những lời bá đạo như vậy.

Nhưng nơi này là nhà họ Bạch, Bạch Như Mai là cháu gái của gia chủ, người nào có thể chém được một chân của Bạch Như Mai?

Căn bản không có khả năng!

Rất nhiều người nhìn Liễu Nguyệt Hân, người phụ nữ xinh đẹp như vậy,

uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK