Chương 187: Thế lực chống lưng
Lương Thế Khoan không dám trái lời, lập tức cho mọi người rời đi.
Mười người đẹp không muốn ở đây một giây nào, liền rời đi ngay cả tiền cũng không cần nữa.
Lúc này, ghế sô pha phía dưới Lương Thế Khoan ướt đẫm, toàn bộ đều là mồ hôi. “Giám đốc Lương, hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của ông, tôi mời ông một lỵ.” Lúc này, Tiêu Hào đã đích thân rót một ly rượu cho Lương Thế Khoan.
Tiêu Hào lấy trong túi ra một chai sứ nhỏ, sau khi mở ra, một giọt chất lỏng trong suốt nhỏ vào đồ uống. "Ly rượu này giống hệt ly rượu được uống trong bữa tiệc nhà họ Tiêu sáu năm trước. Gia vị được thêm vào cũng giống y hệt. Giám đốc Lương, mời ông uống một ly"
Lương Thế Khoan biết thứ gì đã được thêm vào trong rượu, người có tài giỏi đến đâu thì sau khi uống xong đều sẽ bủn rủn toàn thân, ý thức mơ hồ, mặc cho người khác hành hạ.
Sáu năm trước, trong bữa tiệc đó, tất cả khách mời đều uống rượu có độc. Chính vì thế mà người nhà họ Tiêu mới có thể bị người khác tàn sát.
Trận hỏa hoạn lớn đó đã thiêu rụi mọi thứ và giết chết nhà họ Tiêu ... "Tiêu Hào ..." Lương Thế Khoan đột nhiên quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, ông ta biết Tiêu Hào cho ông ta nửa canh giờ đề để ông ta nói ra chuyện rượu độc năm đó. "Trong bữa tiệc năm đó, đồ uống mà nhà họ Tiêu của cậu cần đúng là do tôi cung cấp... “Nhưng tôi cũng là bị người khác xúi giục, chất độc trong rượu... không phải là do tôi làm. Tôi biết là hôm nay tôi chắc chắn sẽ chết, tôi sẽ kể cho anh tất cả những gì tôi biết. Tôi chỉ xin anh một điều, hãy tha cho con trai tôi." "Lương Thái Huy là con trai duy nhất của tôi, anh nhất định phải giữ lại tính mạng cho nó. Nếu không, tôi sẽ không nói gì cả." Lương Thế Khoan biết Tiêu Hào làm mọi chuyện đều rất tàn nhẫn, vì vậy ông ta chỉ cầu xin Tiêu Hào tha cho
Lương Thái Huy.
Tiêu Hào ánh mắt lạnh lùng nói: "Ông nghĩ là ông có thể lựa chọn? Ông chỉ có hai sự lựa chọn. Một là hãy nói cho tôi biết mọi chuyện ngay bây giờ. tôi sẽ để hai bố con ông được chết toàn thây. Để hai bố con ông chết một cách bất ngờ." "Hai là người của Bắc Cảnh sẽ đưa hai bố con ông đi, sẽ khiến cho hai bố con ông thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà, cuối cùng sẽ chết một cách bi thảm."
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hào, Lương Thế Khoan trong lòng run lên, nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Hào, nói như vậy có nghĩa là cho dù thế nào thì bố con tôi cũng sẽ chết"
Tiêu Hào cầm ly rượu lên, lắc nhẹ trong tay nói: "Lương Thế Khoan, ông đã nhiều lần muốn giết tôi. Con trai ông lần này đã mưu tính thuê người của Thiên Văn Môn bắt cóc vợ tôi. Ông tưởng rằng tôi sẽ tha cho bố con ông sao?" "Thiên Văn Môn đã bị tôi giết sạch, nhỏ cỏ tận gốc, không chừa một ai! Ông cho rằng tôi sẽ giữ lại mạng cho bố con ông ư?" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Lương Thế Khoan hoàn toàn tuyệt vọng. Thiên Văn Môn với sức mạnh to lớn, hơn trăm đệ tử, đều đã bị tiêu diệt. Làm thế nào mà có thể như vậy...
Ông ta không thể tin những gì Tiêu Hào nói, nhưng trong thâm tâm ông ta biết rất rõ những gì Tiêu Hào nói là sự thật. “Bố, tại sao phải cầu xin anh ta!" Lương Thái Huy không ngừng lo sợ trong lòng, nhưng anh ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục khi nhìn thấy bố mình quỳ xuống cầu xin Tiêu Hào như vậy.
Hơn nữa Tiêu Hào dù sao cũng sẽ giết bọn họ, cho nên không cần cầu xin tha thứ.
Lương Thái Huy vẻ mặt lạnh lùng: "Tiêu Hào, để tôi nói cho anh biết, tôi biết anh rất mạnh, sau lưng nhất định phải có thể lực chống lưng. Nhưng anh đừng có đắc ý mà vênh váo, phía sau tôi có một cường giả tiên thiên cấp tám, Từ Bá!" "Có thể anh chưa từng nghe tới người có tên Từ Bá này. Ba năm trước anh ta càn quét thành Danh Nam, không ai có thể đánh bại anh ta. Cho dù có là người đi theo con đường chính nghĩa hay không, đều phải nể mặt Từ Bá. Về sau Từ Bá đã ra nước ngoài. Trong vài ngày tới anh ta sẽ trở lại. Để tôi nói cho anh biết, Từ Bá là bố nuôi của tôi, bố nuôi của tôi là cường giả tiên thiên cấp tám! Tốt hơn hết anh nên thả bố con tôi ra, nếu không, khi nào bố nuôi của tôi trở về, chính là ngày chết của anh!" “Hỗn láo!” Băng Sương tức giận khi nghe lời đe dọa của Lương Thái Huy. Cô cầm ly rượu trên bàn ném đi.
Choang! Chiếc cốc đập vào đầu Lương Thái Huy. Lương Thái Huy từ trên số pha bay lên, rơi xuống đất cách đó bốn năm mét.
Lương Thái Huy vỡ đầu chảy máu, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào mắt phải của anh ta.
Phần thịt trên nửa khuôn mặt đã bị mảnh thủy tinh của ly rượu gọt đi...
Một nửa khuôn mặt chảy đầy máu, không còn da thịt, thậm chí còn lộ ra cả xương, giống như một bóng ma trong địa ngục! "A, mắt của tôi! Mặt của tôi!"
Lương Thái Huy đau đớn không chịu nổi, toàn thân run rẩy, nhưng anh ta bò dậy từ dưới đất, vẫn là cắn răng chịu đựng. “Lương Thái Huy!” Lương Thế Khoan rất đau lòng khi thấy con trai mình khổ sở như vậy.
Băng Sương không cố ý làm cho Lương Thái Huy đau khổ như vậy mà chỉ là tiện tay ném đi một ly rượu. Nếu là người khác, nghe nói đến cường giả tiên thiên cấp tám nhất định sẽ rất lo sợ.
Lương Thái Huy muốn sử dụng Từ Bá để áp đảo đối phương, nhưng không có chút tác dụng nào đối với Tiêu Hào. “Thả con trai của tôi ra, tôi xin anh thả con trai tôi ra.” Lương Thế Khoan không ngừng quỳ lạy, trán đã dập nát, ông ta chỉ muốn con trai mình được sống.
Tiêu Hào không hề nhúc nhích, chỉ nháy mắt với Băng Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Sương.
Một con dao găm xuất hiện trong tay Băng Sương, cô ta bước tới chỗ Lương Thái Huy: "Nếu ông không nói tôi sẽ chọc mù nốt con mắt còn lại của con trai ông. Ta sẽ từng nhất từng nhát dao cắt hết da thịt của con trai ông. Nói mau!"
Vừa nói, Băng Sương vừa dùng chân đá Lương Thái Huy một cái, rồi đâm một nhát dao vào chân Lương Thái Huy.
Lương Thái Huy hét lên một tiếng thảm thiết.
Tiêu Hào không thích tra tấn người khác, bất kể lúc nào cũng đều không thích. Nhưng đối xử với những người như Lương Thế Khoan thì phải thật khắc nghiệt.
Lương Thế Khoan thấy con trai mình đã chịu đủ sự tra tấn, tâm lý phòng bị của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, ông ta hét lên: "Tiêu Hào, cậu là một con quỷ!" “Quỷ?” Tiêu Hào tức giận nói: “Sáu năm trước, nhà họ Tiêu của chúng tôi mười mấy mạng đều bị ngọn lửa thiêu chết. Ai mới là quỷ? Chết một cách sung sướng, hoặc chết vì bị tra tấn, ông chọn đi!"
Lương Thế Khoan thở hổn hển, dù sao cũng chỉ còn một con đường chết, nói ra thì có làm sao? Đến lúc đó, để cho thế lực của người đó đi giết Tiêu Hào, báo thù cho mình. "Tôi nói, tôi nói... Tiêu Hào, sáu năm trước, tôi cung cấp đồ uống, nhưng những thứ trong đồ uống không phải do tôi cung cấp... Là nhà họ Châu! Tiêu Hào, do nhà họ Châu cung cấp!"
Nhà họ Châu. Tiêu Hào nheo mắt. Trước đây, chính là nhà họ Châu cho người giết chết Đại đô đốc Cao.
Tiêu Hào trước đó đã phán đoán rằng có thể là nhà họ Tần thuê nhà họ Châu, hóa ra là ... nhà họ Châu cũng tham gia vào những chuyện xảy ra khi đó!
Những gì nhà họ Châu đã làm chắc chắn không đơn giản như việc đầu độc rượu Nếu như chỉ vì hạ độc, nhà họ Đường chắc chắn sẽ hạ độc, không cần nhà họ Châu ra tay.
Tiêu Hào tiếp tục hỏi: "Nhà họ Châu có bao nhiều người tham gia? Họ đóng vai trò gì trong các sự kiện năm đó?"
Lương Thế Khoan trả lời: "Tôi chỉ biết rằng nhà họ Tiêu cần một mẻ đồ uống. Châu Nguyên, người đứng đầu của nhà họ Châu, đã đích thân gọi điện cho tôi và gửi cho tôi một loại thuốc để thêm vào rượu trong quá trình sản xuất đồ uống và gửi đến bữa tiệc của nhà họ Tiêu. Còn những hành động khác của nhà họ Châu, tôi không biết gì cả. Tiêu Hào, những gì tôi nói là sự thật" "Ha ha ha ." Lương Thái Huy đột nhiên bị Băng Sương giẫm lên chân, bật cười: "Tiêu Hào, để tôi nói cho cậu biết, sáu năm trước, ngoài nhà họ Châu vẫn còn một sự tồn tại đáng sợ. Nhà họ Âu Dương! Tiêu Hào à Tiêu Hào, cậu có thể đấu lại chúng tôi, nhưng cậu có thể đấu lại nhà họ Châu sao? Cho dù cậu thật sự có thể đấu với nhà họ Châu, thì cậu cũng có thể đấu lại được nhà họ Âu Dương, gia tộc số một của thành Danh Nam sao?"
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net