Chương 58: Cho Tôi Một Lời Giải Thích
Trang viên nhà họ Điền có lối trang trí đơn giản, khắp nơi đều có cây xanh, hoa lá, không khí của thiên nhiên lộ ra khắp nơi. Thực lực của nhà họ Điền không bằng nhà họ Lâm, nhưng nhìn từ thế giới bên ngoài, y thuật và danh tiếng rất cao. Trong lĩnh vực y học, nhà họ Điền đã có những nghiên cứu cực kỳ cao và chữa khỏi rất nhiều bệnh nan y. Người ta đồn rằng mấy năm trước gia chủ nhà họ Điền đi du học, sau khi trở về cũng được thẻ vàng. Có tin đồn rằng y thuật của nhà họ Điền đã vượt qua nhà họ Lâm, nhưng nhà họ Điền chỉ thích phát triển y học và không thích kinh doanh. Một số ô tô sang trọng đậu trong bãi đậu xe của nhà họ Điền. Sau khi Tiêu Hào xuống xe, Điền Sáng hung dữ nói: “Tiêu Hào, bây giờ anh đã đến nhà của tôi, cứ liệu hồn đi.”
Tiêu Hào cười thầm, khi đến nơi thì anh sẽ nhận được một bài học. Điền Sáng và hai vệ sĩ dẫn Tiêu Hào đến một biệt thự ba tầng. “Chủ nhân, ngài đã trở lại. Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ quản gia mở cửa chào hỏi Điền Sáng.
Điền Sáng lo lắng: “Ba tôi đâu?”
Quản gia nói: “Ngài ấy đang ở trong phòng làm việc, chờ ngài đã lâu. Vừa rồi ông ấy rất tức giận, ngài nên để ý lời nói của mình”
Điền Sáng hít sâu một hơi, “Tôi biết rồi.” Vài người bước vào biệt thự Biệt thự được trang trí đơn giản, phòng khách ở tầng một rất rộng rãi, trên các bức tường xung quanh có treo một số bài thơ về y học và một số bức tranh nổi tiếng trong lĩnh vực y tế. Một bức tranh trên bức tường phía đông nhanh chóng thu hút Tiêu Hào. Có sáu người trong bức ảnh, một người là người Trung Quốc và những người còn lại là người nước ngoài. Địa điểm của bức ảnh là Học viện Y học Hoàng gia, một lần Tiêu Hào được Nữ hoàng mời tham gia một lớp học trong trường y. Trong bài phát biểu đó, Tiêu Hào vốn dĩ không muốn xuất hiện, nhưng lời mời của Nữ hoàng rất thiện chí và khó từ chối, lại có liên quan đến một số việc ngoại giao nên Tiêu Hào đã đi.
Điền Sáng nhìn thấy Tiêu Hào đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh thì nói: "Anh nhìn cái gì vậy? Đó là trường Đại học Y Hoàn Gia. Các bác sĩ đi học đều là những bác sĩ hàng đầu thế giới. Ông già trong bức ảnh là ông nội tôi. Ông nội của tôi là bác sĩ lợi hại nhất. Tôi nói cho anh biết, ông nội cũng đã từng nhìn thấy thần y trong truyền thuyết" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tiêu Hào khẽ nhíu mày, nhìn thấy anh? Tiêu Hào không có ấn tượng gì về ông già trong bức ảnh. Sau khi Tiêu Hào trở thành thần y, người bình thường sao có thể nhìn thấy được? “Tôi sẽ dẫn anh đi gặp bố tôi.” Điền Sáng thúc giục vệ sĩ, sau đó hít một hơi thật sâu, như thể đang điều chỉnh cảm xúc của mình. Điền Sáng đang chuẩn bị lên phòng làm việc trên tầng hai để tìm cha mình thì một người đàn ông trung niên đã bước xuống từ bàn xoay của cầu thang trên tầng hai. Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng với bộ đồ ngủ màu xám, khuôn mặt hiền lành. Người này là trưởng gia họ Điền, Điền Hậu. Đừng nhìn vẻ ngoài của Điền Hậu mà mắc lừa, Y thuật của ông ta cực cao. Trong lĩnh vực chữa bệnh cả nhà họ Đường và người đứng đầu nhà họ Lâm đều vượt ngoài tầm với “Ba” Vẻ mặt của Điền Sáng thay đổi khi nhìn thấy ba mình, anh ta bước tới, quỳ xuống trước mặt Điền Hậu. "Ba, con biết sai rồi, con không gọi điện thoại cho ba nói chuyện bán đấu giá. Tại con ngu xuẩn nên mới bị Tiêu Hào lừa. Về sau không lấy dược liệu, không giúp được gì. Ba, con đã đưa hung thủ Tiêu Hào về đây tùy ý ba xử lý"
Điền Sáng thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình, khóc rống lên. Tiêu Hào muốn cười một tiếng, Điền Sáng rất sợ cha, rõ ràng là sợ trách phạt, vừa nói xong thì nước mắt chảy dài như suối. Khuôn mặt của Điền Hậu bình thản như không có chuyện gì, còn Điền Sáng thì toát mồ hôi lạnh, sợ nhất là ba đánh mình, nghiêm khắc dạy dỗ bản thân, sau đó trừng phạt mình đọc sách y học, tự giam mình thì sẽ không sao.
Còn khuôn mặt vô cảm không vui cũng không buồn này mới là điều kinh khủng nhất. “Cỏ Hồi hồn nhiều nhất trị giá năm mươi triệu.” Điền Hậu điềm nhiên nói: “Còn anh đã tự ý bỏ ra một tỷ năm mươi triệu. Điền Hậu hít sâu một hơi, dường như cố nén giận: "Trước buổi đấu giá, khi anh gọi cho tôi, tôi đã nói với anh rằng cỏ Hồi hồn trị giá tới năm mươi triệu nhân dân tệ, nhà họ Điền của chúng ta nhất định phải có được nó, sau đó nếu lên đến hai trăm triệu thì dừng. Thế mà anh thực sự dám bỏ ra hơn một tỷ. Lại còn thêm tám trăm năm mươi triệu nữa. Mày có biết bao lâu mới kiếm được tám trăm năm mươi triệu không? Khó khăn thế nào mày biết không? Giờ do mày, thằng hoang đàng này, tự nhiên tạo mất trắng. " Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Điền Sáng cay đẳng thừa nhận lỗi lầm: "Ba, con sai rồi, con sai rồi, con thật sự biết mình sai, con sẽ cố gắng, con sẽ bù đắp phần nào mất mát. Ba à…." Điền Hậu hít một hơi thật sâu rồi ổn định lại cảm xúc của mình: "Sau cùng những thứ mà anh đấu giá đã bị người khác lấy mất, anh không có tiền. Đồ khốn nạn. “Nhiều năm như vậy, ông nội và tôi đã dạy anh bao nhiều anh có học được gì không? Anh... Anh làm tôi thất vọng quá.” Điền Hậu tiếc nuối nói. “Ba, con biết mình đã sai, nhưng lần này là con bị lừa. Ba ơi, tất cả đều do Tiêu Hào, là tên Tiêu Hào này” Điền Sáng chỉ vào Tiêu Hào nói. "Mày bị lừa đá rồi sao? Người trước mắt này?" Điền Hậu nói: "Người ta biết mày là ai rồi đánh mày, sau đó lừa mày mà mày còn không biết sợ đi so tài với người ta. Rồi mày đưa người ta về nhà? Não mày chưa cái gì không biết nữa!"
Cơ trên mặt Điền Sáng co quắp, anh ta không nghĩ được sâu như vậy, chỉ cảm thấy Tiêu Hào đánh anh ta lừa anh ta. Tiêu Hào cẩn thận liếc nhìn Điền Hậu, mọi người làm chủ đều không dễ dàng, chỉ cần phân tích sơ qua liền biết Tiêu Hào không đơn giản. Điền Sáng cảm thấy những gì cha mình nói là hợp lý, nhưng anh vẫn cho rằng Tiêu Hào chỉ là một tên khốn vô dụng. “Ba, người này là Tiêu Hào, cô nhi của phòng thương mại nhà họ Tiêu. Sáu năm trước, anh ta... Anh ta chỉ là một thứ rác rưởi. Anh ta mới ra tù không lâu... “Bốp. Điền Hậu tát một phát, Điền Sáng bị đánh ngã xuống đất, trên mặt hiện lên năm vết đỏ. Cái tát rất tàn nhẫn. "Nếu bên kia là rác rưởi, còn anh thì sao? Anh bị rác rưởi đánh cho tơi bời. Anh không bằng rác rưởi. Hôm nay không muốn đánh anh vì quá thất vọng với anh. Ông nội ở phòng làm việc trên lầu, lát nữa đi giải thích cho ông nội đi." Điền Sáng rùng mình kinh ngạc khi nghe ông nội ở đó: "Ba, ba đánh con đi, dùng thắt lưng để đánh, đừng dùng roi. Con không lên chỗ ông nội đầu... Xin ba đừng để con lên gặp ông nội"
Điền Sáng quỳ xuống, ôm lấy chân của Điền Hậu van xin. Tiêu Hào thầm thở dài, xem ra lão đại nhà họ Điền là một người tàn nhẫn, có thể dọa Điền Sáng đến mức như: vậy. Điền Hậu thở dài một hơi, sau đó quay người lại nhìn Tiêu Hào, nói: "Tiêu Hào, cậu đánh con trai tôi tại buổi đầu giả, cậu trấn áp con trai tôi, cố ý lừa gạt con trai tôi. Chuyện này cậu phải cho tôi lời giải thích."
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất