Lúc còn ở xưởng sản xuất, trong những chai rượu kia đã bị hạ độc.
Lúc ấy Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đã kết hôn, đang đi hưởng tuần trăng mật ở bên ngoài, sau khi biết cả nhà bị một trận hỏa hoạn thiêu chết, anh đau lòng đến không muốn sống.
Tiêu Vân lắc đầu, cô hoàn toàn không biết chuyện này.
Bố chỉ nói cho Tiêu Vận biết rằng trong bữa tiệc kia cô uống hơi quá chén, ngộ độc cồn, say bất tỉnh nhân sự.
Hơn nữa sau khi hôn mê nửa tháng trời, lúc Tiêu Vân tỉnh lại thì cô đã ở trong thành Đêm Đen rồi. Bố cô bàn giao cho bạn ông là Viên Bình một số việc, sau đó đã vội vã rời đi.
Lúc ấy bố cũng chỉ nói với Tiêu Vân mấy câu, bàn giao một vài việc trước mặt cô, chủ yếu là bảo cô phải sống cho tốt ở thành phố này, đừng để lộ thân phận, cũng đừng nhắc gì đến những chuyện trước kia. Đợi đến thời cơ thích hợp, ông sẽ đến đón Tiêu Vân rời khỏi nơi này.
Lúc ấy trong lòng Tiêu Vân ngập tràn nghi vấn, lúc đầu đang sống rất tốt ở thế giới bên ngoài, đột nhiên lại đến một thế giới vô cùng lạ lẫm, bố mẹ và anh trai đều rời xa cô, chỉ còn một mình cô ở đây lẻ loi trơ trọi.
Tiêu Hào đã hiểu ra rồi, lí do mà bố không nói một ít sự thật cho Tiêu Vân là vì không muốn cô lo lắng cho bố mẹ và anh trai.
Lúc trước bố mẹ cũng không nói sự thật cho Tiêu Hào là bởi vì có những sự thật không thể nói ra được, nói quá nhiều cũng sẽ không có lợi gì cho Tiêu Hào và Tiêu Vân.
Lúc trước, sau khi bố đi, Tiêu Vân khó mà tiếp nhận mọi chuyện trước mắt.
Bởi vì Tiêu Vân trước kia cũng chỉ là một người bình thường, còn bây giờ thế giới cô phải đối mặt là một thế giới của Tu Luyện Giả.
Thời gian dần qua, Tiêu Vân cùng với sự giúp đỡ của thầy đã dần thích ứng với thế giới này, bắt đầu tu luyện.
Tiêu Vân nhờ vào huyết mạch mạnh mẽ và thiên phú của mình mà chỉ bằng vào mấy năm đã đạt đến cảnh giới
Ngưng Nguyên.
Cuộc sống của Tiêu Vân vô cùng đơn giản, nhưng những năm này cô rất nhớ bố mẹ và anh trai, cô vẫn luôn chờ bố đến đón mình.
Nhưng một lần chờ đợi là dài đằng đẳng bảy năm, bố cô vẫn chưa từng qua lại.
Bây giờ cô đã chờ được anh trai mình.
Có nhiều lúc Tiêu Vân đã rất thất vọng, cô cho rằng cả đời này bố và người thân cũng sẽ không đến tìm cô nữa.
Nên bây giờ khi nhìn thấy Tiêu Hào, thấy được anh trai mình, nội tâm cô vô cùng vui vẻ.
Tiếp sau đó, Tiêu Hào bắt đầu nói cho Tiêu Vẫn nghe những chuyện xảy ra trong những năm này.
Những chuyện mà Tiêu Hào đã trải qua thật sự là quá phức tạp.
Hai anh em ngồi bên bờ sông, tựa vào nhau, chiêm ngưỡng cảnh đẹp bốn phía.
Lúc này ánh trăng vô cùng sáng, bờ sông cũng im ắng, hai người ngồi nơi đây trò chuyện suốt đêm.
Tiêu Hào kể ra hết những chuyện xảy ra với mình, anh chẳng có gì phải giấu diểm em gái ruột của mình cả.
Hơn nữa, Tiêu Hào cũng đã kể ra năm đó trong nhà xảy ra chuyện lớn, một đám cháy lớn.
Sau đó là chuyện Tiêu Hào bị người hãm hại phải vào tù, được người của Long Tô nhìn trúng, gia nhập Bắc Cảnh, bắt đầu tu luyện.
Về sau lại trùng hợp bái được Đế Vương của Ma Đô là
Ninh Khinh Vân làm thầy, Tiêu Hào học được một thân bản lĩnh, sau khi trở về lại được Viêm Đế coi trọng và bồi dưỡng, thuận lợi trở thành một trong Ngũ đại Đế Vương của khu Đế Vương ở Kỳ Hạ.
Sáu năm về sau đó, Tiêu Hào rốt cuộc cũng trở về lại nhà họ Liễu, lại ở cùng vời Liễu Nguyệt Hân, sau đó lại xảy ra một loạt những chuyện khác.
Về sau đó nữa, Tiêu Hào từng bước báo thù cho người nhà, báo thù cho tất cả những người đã chết trong nhà, từng bước tìm ra kẻ thù, từng bước giết chết hết bọn chúng.
Sau khi Tiêu Hào báo thù cho người nhà xong, anh đã tổ chức một hôn lễ thật lớn với Liễu Nguyệt Hân.
Thế nhưng đáng tiếc là, trong đám cưới lại có người trộm đi huyết mạch của Liễu Nguyệt Hân, muốn giết chết CÔ.
Tiêu Hào lại vì cứu Liễu Nguyệt Hãn mà đi vào ba khu vực lớn, tìm được tinh huyết Ma Thần, tinh huyết Võ Thần và tinh huyết Yêu Vương, cứu sống Liễu Nguyệt Hân.
Nhưng đáng tiếc là trong quá trình này xảy ra quá nhiều chuyện.
Thậm chí dẫn đến việc thủ đô Võ Thần muốn khai chiến với Ma Đô, Tiêu Hào vì muốn ngăn lại trận chiến này, bảo vệ Ninh Khinh Vân mà bất đắc dĩ phải phản bội khu Đế Vương.
Tiêu Hào chiến đấu với những Cường Giả ở khu Đế
Vương, bị đánh trọng thương.
Sau khi Tiêu Hào chạy trốn khỏi khu Đế Vương, ngồi máy bay đi Bình Châu, lại bị người của Hồn Điện hãm hại.
Sau khi máy bay nổ, Tiêu Hào bị rơi xuống biển, sau đó lại cùng nhóm Liễu Kiến Phong đi đến thành Đêm Đen.
Tiêu Vân tập trung nghe hết câu chuyện, mọi chuyện xảy ra đều rất kinh khủng.
Cô không nghĩ được rằng những năm này, anh trai đã phải trải qua nhiều chuyện như thế, nhiều khi đều là cửu tử nhất sinh, cuối cùng vẫn có thể sống sót mà đến đây gặp cô.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đều quá khó khăn, Tiêu Vân nắm tay Tiêu Hào, đầu tựa lên vai anh. “Anh, bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, về sau đừng tách ra nữa được không?” “Chúng ta cùng nghĩ cách rời khỏi nơi này, em muốn đi gặp mẹ, sau đó chúng ta cùng nhau tìm bố, được không?” “Cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ, sau này cũng sẽ không xa nhau nữa, được không?” Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Tiêu Vân cảm nhận được những năm này anh hai đã rất khổ sở.
Trong bảy năm này, Tiêu Vân cho rằng cô ở nơi này đã rất khó khăn, luôn nhớ đến người nhà.
Bây giờ nghĩ đến những chuyện mà anh hai phải chịu đựng, cảm giác những chuyện anh hai phải trải qua còn hơn mình gấp nghìn lần vạn lần, những khổ ải và tôi luyện càng nhiều hơn mình gấp mấy lần.
Lúc này Tiêu Vân rất đau lòng cho Tiêu Hào.
Tiêu Hào nắm chặt tay Tiêu Vân, cười nói: “Hiện tại hai anh em chúng ta đã trùng phùng, là một khởi đầu tốt” “Với chuyện của bố mẹ, bây giờ cũng không thể quá gấp gáp, anh tin là bố mẹ tự có sắp xếp riêng” “Bố mẹ đều không phải là người bình thường, đều cao hơn cả cảnh giới Đế Vương, hiện tại mẹ đang sống rất tốt ở thành Di Thất, anh tin rằng bố cũng có việc mà ông ấy phải hoàn thành. “Đương nhiên anh cũng nhất định sẽ nghĩ cách để đưa em ra khỏi nơi này, bởi vì việc sống ở thành Đêm Đen không phải là kế lâu dài. “Nhưng trước khi anh đưa em ra ngoài, anh phải giải quyết cho xong chuyện của mình đã, bởi vì hiện tại cả Kỳ
Hạ đều đang truy nã anh!” “Chờ sau khi anh đã điều tra ra tất cả mọi chuyện, chờ
Viêm Đế đại nhân chứng minh được sự trong sạch của anh, nếu như anh có thể khôi phục lại thân phận và địa vị, anh sẽ đến mang em đi.
Nếu bây giờ Tiêu Hào mạng Tiêu Vân ra ngoài thì vẫn chưa phải là một cơ hội tốt.
Mà quan trọng hơn là hiện tại Tiêu Hào vẫn chưa khôi phục công lực.
Người bước vào thành Đêm Đen, cả đời đều không thể rời đi.
Bất kì ai trong thành Đêm Đen cũng không dám trái với quy tắc này.
Vậy nên chuyện này rất khó giải quyết, Tiêu Hào muốn đi bước nào vững bước đó.
Nếu như cưỡng chế mang Tiêu Vân ra ngoài, thì sẽ phải bị cả thành Đêm Đen truy sát.
Tiêu Vân nói: “Anh hai, em nghe những người ở đây nói, có cách để rời khỏi thành Đêm Đen.” “Trong vòng mười năm không làm bất kì chuyện xuất nào ở thành Đêm Đen, sau khi được đích thân chủ tịch thành phố phê duyệt thì sẽ được rời đi.”
Nghe được điều kiện này Tiêu Hào cau mày, điều kiện này quá hà khắc.
Trong thành Đêm Đen này, trong mười năm không làm bất kì chuyện xấu là gần như không thể nào. Mà càng quan trọng hơn là, cần đích thân chủ tịch thành phố đồng ý, chuyện này vô cùng khó.