Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Cách thành Danh Nam ba mươi dặm về phía tây, có những ngọn núi trải rộng khắp nơi này, kéo dài qua Tam Thành. Trong quần thể các ngọn núi, có một số môn phái tu luyện võ công. Các môn phải tu luyện võ công, đúng như tên gọi đều bao gồm các tu võ giả. Mỗi một môn phái đều có nguồn tài nguyên phong phú và những thế lực riêng.

Sở dĩ các thế lực đều luyện võ ở trong vùng núi này là vì tu võ giả cần tinh hoa của trời đất, sức mạnh của tự nhiên.

Những sức mạnh này đều đến từ trong núi sâu, thành thị sầm uất từ lâu đã bị ô nhiễm, không có lợi cho việc tu luyện của tu võ giả

Bình thường các môn phải tu luyện võ công khi đến đây tu luyện đều sống yên ổn với nhau, không xảy ra bất cứ chuyện gì, mỗi người đều phát huy thực lực của bản thân. Chỉ khi tranh giành quyền lợi thì mới xảy ra xung đột, một khi các vụ ẩu đả xảy ra sẽ vô cùng bi thảm.

Các môn phái tu luyện võ công này rất ít khi tham gia vào những chuyện đời thường và hiếm khi giết người bình thường.

Thiên Văn Môn thuộc một môn phái trong phạm vi thế lực của thành Danh Nam, tiếng tăm vô cùng xấu xa, dường như không chuyện ác nào mà họ không làm. Môn phái này thường vì tiền mà đi giết người cướp của. Rất ít người muốn giao thiệp, tiếp xúc với họ vì sợ rằng cuối cùng sẽ bị chiếm đoạt đến một khúc xương cũng không còn.

Nhưng Thiên Văn Môn cũng có quy tắc làm việc riêng, làm việc cực kỳ bí mật, thủ đoạn tàn nhẫn, những năm gần đây rất ít xảy ra sự cố. Cho dù có gặp sự cố thì cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Chập tối, xe của Tiêu Hào đã đến trước sơn môn Thiên Văn Môn. Hai người đệ tử đứng canh cũng đã vô cùng tò mò khi nhìn thấy một chiếc Porsche. Hai người chào đón họ, tưởng rằng vị khách quý nào đó đến đây.

Tiêu Hào và Băng Sương xuống xe, Băng Sương mở cốp xe và nhấc Tam thiếu gia lên bằng một tay "Chậm chút, châm chút, chân của tôi." Chân của Tam thiếu gia đã bị Tiêu Hào đánh què, không thể nào đứng được nữa, anh ta vừa lết dưới đất vừa đau đớn không chịu nổi. Hai người đệ tử khi nhìn thấy người trước mặt thì vô cùng hoảng sợ. "Tam thiếu gia!" "Tam thiếu gia, cậu sao vậy!"

Băng Sương trực tiếp ném Tam thiếu gia ra ngoài và đạp anh ta lăn về trước mặt hai người, hai người vội đỡ Tam thiếu gia dậy. "Các người là ai? Cô dám đánh Tam thiếu gia của chúng tôi bị thương!" Một người không kìm được mà lao tới, trên tay cầm một con dao ngắn lao vào tấn công Băng Sương. Người này ra tay cực kỳ hiểm ác, anh ta lao lên chém lên đầu Băng Sương. “Dừng tay!" Tam thiếu gia hét lớn một tiếng nhưng quá trễ rồi, Băng Sương thậm chí không thèm nhìn, cứ thế đấm một cú về hướng anh ta.

Bup!

Ngực của người đàn ông đó đã bị đánh thủng một lỗ, máu tuôn ra ào ào, ngã nhào xuống đất và chết. Người kia sợ hãi run rẩy: "Cô... Cô rốt cuộc là ai? Cô dám đến trụ sở chính của Thiên Văn Môn chú tôi để giết người ư Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Các người đúng là đến tìm cái chết!"

Thân hình của Băng Sương thoắt một cái, một cú đấm giảng thẳng vào tim người đàn ông, một đòn chí mạng.

Tiêu Hào nhìn cổng tòa nhà cách đó ba mươi mét, trên đó có khắc chữ 'Rồng bay phượng múa - Thiên Văn Môn.

Toàn bộ cổng tòa nhà được làm bằng phiến đá dày và rất nặng, viên ngoài dát vàng, toát lên vẻ uy quyền, hống hách. Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Phá hỏng cổng tòa nhà đi " "Vàng!" Băng Sương nhận lệnh và lao về phía trước.

Năm đẫm của Băng Sương lao tới với sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, hung hăng đánh sập cột đá phía bên trái của cổng tòa nhà

Ram!

Trong phút chốc, cột đã biến thành sỏi đá

Cổng tòa nhà to lớn mất đi sự chống đỡ của cột đá liên đổ rầm xuống đất

Băng Sương lại một lần nữa lao năm đấm ra và đập mạnh vào tấm bảng treo cửa đang đổ về phía cô. Một tiếng động lớn vang lên, ba chữ Thiên Văn Môn vỡ nát thành các mảnh vụn.

Tam thiếu gia cực kỳ sợ hãi nhưng cũng vô cùng tức giận. "Các người... Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

Tam thiếu gia tưởng rằng sau khi Tiêu Hào đến trụ sở chính nhất định sẽ chết.

Anh ta không ngờ rằng cô gái mà Tiêu Hào đưa tới dường như còn mạnh hơn Tiêu Hào. Cô ta không nói một lời liền giết người, còn phá hỏng cả cổng tòa nhà của Thiên Văn Môn.

Đây là muốn gây chuyện với Thiên Văn Môn cho đến chết sao.

Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Không phải trước đây tôi có nói rồi sao? Tôi muốn tiêu diệt Thiên Văn Môn các anh. Anh tưởng tôi nói đùa chắc? Giữ lại mạng cho anh chẳng qua là vì tôi sợ bạn tôi xảy ra chuyện mà thôi."

Tiêu Hào nói một cách thản nhiên, hủy diệt Thiên Văn Môn đối với Tiêu Hào mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc tới

Băng Sương đã điều tra cả rồi, những người ở Thiên Văn Môn đều là cặn bã trong giới tu luyện võ công, không có lấy một tên nào là tốt đẹp!

Phá hoại Thiên Văn Môn lần này là để trừ hại cho dân. Đến lúc này Tam thiếu gia mới bắt đầu thực sự sợ hãi. Anh ta vốn tưởng rằng đưa Tiêu Hào đến đây là bắt cá trong châu, nhưng với tình hình hiện tại thì xem ra là dẫn sói vào nhà mất rồi! Sau khi phá hủy cổng tòa nhà, Tiêu Hào và Băng Sương giảm lên các mảnh vỡ đang tràn ngập xung quanh và đi về phía trụ sở Thiên Văn Môn

Tam thiếu gia bị Bằng Sương mang đi như mang một đống

Tam thiếu gia trong lòng đang thầm nguyên rủa: "Hai kẻ rác. khốn kiếp này, chúng bay cứ chờ đấy cho tao. Đợi cao thủ của Thiên Văn Môn tới sẽ xé nát chúng bay Cổng tòa nhà bị sập, tiếng động to lớn đã làm kinh động đến người của Thiên Văn Môn ở phía xa.

Tiêu Hào và Băng Sương vừa mới đi được vài chục mét, hàng chục người từ Thiên Văn Môn đã xuất hiện trước mặt họ, bọn họ nhanh chóng lao tới đây, vây quanh Tiêu Hào và Băng Sương. "Tam thiếu gia! "Các anh là ai, sao lại dám đánh Tam thiếu gia bị thương, lại còn dám giết người ở Thiên Văn Môn của chúng tôi. Còn không mau thả Tam thiếu gia ra? Thả Tam thiếu gia ra mau!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Tam thiếu gia vội vàng hét lớn, "Người con trai tên là Tiêu Hào, là cường giả tiên thiên. Người con gái cũng có thể là cường giả tiên thiên, mọi người hãy cẩn thận!"

Những người đang đứng trước mắt này, không có ai là cường giả tiên thiên. Tam thiếu gia nói như vậy là để cho bọn họ biết khó mà rút lui, đi thông báo cho người thực sự có sức mạnh đến!

Đám người vốn đang hừng hực khí thế, sát khí đăng đăng, nhưng khi nghe nói Tiêu Hào và Băng Sương là cường giả tiên thiên.

Nhưng khi họ nghe nói Tiêu Hào và Băng Sương đều là cường giả tiên thiên, hầu hết bọn họ đều sững người.

Sợ rằng cho dù tất cả bọn họ xông lên đánh cùng lúc cũng không thể nào giết được cường giả tiên thiên. Ai đó đã gọi điện thoại kêu gọi thêm người "Nhóc con, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, tốt hơn hết là mau thả Tam thiếu gia ra đi. Đừng có tưởng mình là cường giả thiên thì muốn làm gì thì làm. Thiên Văn Môn chúng tôi không thiếu cường giả tiên thiên

Tiêu Hào thờ ơ nói: "Cường giả tiên thiên? Ha ha, đối với ta mà nói, tất cả người của Thiên Văn Môn đều chẳng là cái thá gì hết. Mau đi môn chủ của Thiên Văn Môn các anh ra đây gặp tôi."

Lời nói của Tiêu Hào khiến mọi người vô cùng tức giận! "Hỗn láo! Cậu là cái thá gì mà dám đứng trước Thiên Văn Môn chúng tôi diễu võ dương oai. Môn chủ của chúng tôi có thân phận như thế nào, làm sao có thể gặp được một kẻ thường như cậu chứ!" "Mọi người cùng xông lên, bọn họ chỉ có hai người, chúng ta có cường giả tiên thiên cấp tám, cấp chín ở đây, chúng ta người mạnh, hay giết chết bọn "Người này đã phá hủy cổng tòa nhà, đã đánh Tam thiếu gia bị thương, đã giết người của chúng ta. Hãy giết chết họ!" "Xông lên!"

Trong số những người này, chỉ có hai cường giả tiên thiên cấp người đứng đầu cũng mới chỉ gần chạm đến cấp chín.

Lần này, Tam thiếu gia cũng không ngăn cản đám người. Anh ta nghĩ, nhiều người xông lên đánh như vậy, có thể nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát thân.

Thiên Văn Môn có khoảng hơn năm mươi người đệ tử, tất cả đều đang xông lên.

Một loạt khí lực đáng sợ bùng phát, bọn họ cùng luyện một võ công, tất cả khí lực liên tục hợp lại với nhau, biến thành từng đợt sóng ánh sáng đáng sợ. Những đợt khí lực này kết hợp lại với nhau mà nhân lên gấp nhiều lần, có thể nói đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới cường giả.

Đối mặt với sự tấn công của hơn năm mươi người, Tiêu Hào hoàn toàn không thèm quan tâm, thờ ơ nói: "Một người cũng không được bỏ

Tay trái Sương rút con dao ngắn bên trái, vung dao về phía khoảng không trước mặt cô.

Bầu không khi chết chóc vô tận phát ra mạnh mẽ từ người Băng Sương. Trong phút chốc, tất cả mọi người tại đó đều bị bao trùm.

Không ... nó dường như đã bao trùm lên toàn bộ Thiên Văn

Môn!

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK