Tần thiếu chủ nghiến răng nghiến lợi. Anh ta thực sự muốn băm xác Tiêu Hào ra làm trăm mảnh. Nhưng lúc này anh ta không thể làm được gì.
Tiêu Hào trả lời: “Đây chính là sự khác biệt giữa tôi và anh. Anh làm bao nhiêu chuyện xấu xa đều nấp trong bóng tối, nấp sau lưng người khác. Anh thuê sát thủ, anh dùng âm mưu quỷ kế, anh không từ thủ đoạn, anh tội ác tày trời, làm vô số chuyện ác tha. Tôi muốn giết anh, tôi có đủ thực lực để giết anh, cũng có đủ lực lượng để hủy diệt nhà họ Tần. Nhưng tôi muốn tìm được đủ bằng chứng để đưa anh vào chỗ chết, tôi muốn anh thân bại danh liệt, muốn anh không thể xoay người!” Mời đọc truyện trên Truyện App
Nghe tới đây, Tần thiếu chủ thế mới biết Tiêu Hào còn ác hơn mình. Nếu muốn ám sát một người thì chỉ cần thuê sát thủ lén lút ám sát, hành động trong âm thầm, xóa bỏ dấu vết, không lâu sau người kia sẽ bị quên lãng. Nhưng hành vi của Tiêu Hào là thu gom toàn bộ bằng chứng phạm tội để trừng trị Tần thiếu chủ, khiến anh ta và nhà họ Tần thân bại danh liệt, để lại tiếng xấu muôn đời trong giới tu võ.
Tiêu Hào lại giơ cao trường đao: “Đây chính là báo ứng của anh. Bây giờ tôi sẽ trả thù cho mười ba mạng người của nhà họ Tiêu."
Đúng lúc này, tay phải của Tần thiếu chủ chộp mạnh lên thiên linh cái của mình. Anh ta biết mình chắc chắn phải chết, nhưng anh ta không muốn bị Tiêu Hào tra tấn đến chết. Anh ta không muốn bị Tiêu Hào chém thành mười ba khúc, anh ta muốn tự sát.
Nhưng một lực lượng thần bí đã quấn lấy Tần thiếu chủ. Cho dù Tần thiếu chủ muốn tự sát cũng không được. Anh ta muốn tự bạo đan điền, nhưng cũng không làm được. Tóm lại lúc này Tần thiếu chủ chỉ còn cách chờ đợi Tiêu Hào chém chết mình.
Cuối cùng Tiêu Hào giơ trường đao lên. Khi đang định chém xuống thì bỗng một người quỳ trước mặt anh. Không phải là Tần hiếu chủ, mà là bố của Thầy thiếu chủ - Tần Lập Huân! Mời đọc truyện trên Truyện App
Vẻ mặt Tần Lập Huân tràn đầy đau khổ buồn bã, van xin Tiêu Hào: “Tiêu Hào các hạ, tôi van cậu, van cậu hãy chém chết con trai tôi chỉ bằng một nhát thôi, cho nó thống khoái đi.”
Tiêu Hào lại lắc đầu: “Từ đầu tới cuối Tần thiếu chủ chưa từng nói một câu xin lỗi, cũng chưa từng nhận lỗi. Loại người như vậy không bao giờ biết hành vi của mình là sai trái. Mấy năm nay Tần thiếu chủ không chỉ giết người nhà họ Tiêu chúng tôi. Chém anh ta mười ba nhát đạo đã là nhân từ với anh ta."
Đúng là Tần thiếu chủ chưa từng nhận lỗi. Làm thì làm, nhận lỗi không có ý nghĩa gì. Tần thiếu chủ đã sẵn sàng chịu chết.
“Tiêu Hào, cậu có thể giết tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ chiếm được thứ cậu muốn.”
Tiêu Hào không muốn nghe Tần thiếu chủ nói nữa. Anh vung đao lên, chém xuống một nhát.
Nhất thứ nhất, cánh tay trái của Tần thiếu chủ bị chém đứt. Tần thiếu chủ khẽ hừ một tiếng, nhịn xuống. Tiêu Hào căm hận nói: “Nhát vừa rồi là trả thù cho bố tôi. Kế tiếp là nhát thứ hai, tôi muốn trả thù cho mẹ tôi.”
Cánh tay phải của Tần thiếu chủ cũng bị chém đứt, máu chảy đầm đìa.
“Nhát đao này là vì em gái tôi.” Nhát thứ ba, một chân của Tần thiếu chủ đứt lìa. Trong mắt Tiêu Hào tràn ngập tơ máu: “Nhát này là vì bác Phúc.”
Mấy nhát đạo còn lại đều lần lượt chém lên người Tần thiếu chủ. Ngoài cha mẹ em gái, những người còn lại đều là người hầu của nhà họ Tiêu.
Cuối cùng mười ba nhát cũng chém xong. Tần thiếu chủ đã bị chém thành nhân trệ, vô cùng thê thảm, toàn thân máu chảy đầm đìa, ngũ tạng lục phủ đều bị chém đứt, trước ngực sau lưng bị rạch mở, trên bụng cũng thủng một lỗ, máu tươi cùng chất lỏng nào đó điên cuồng chảy róc rách. Nhưng Tần thiếu chủ vẫn chưa chết, bởi vì Tiêu Hào không muốn cho anh ta chết, anh ta sẽ không thể chết.
Tần thiếu chủ vô cùng đau đớn. Thân thể anh ta bị tra tấn, cả thân thể và linh hồn cũng không thể thoát khỏi.
Tiêu Hào vô cùng cay nghiệt, nhưng người của Long tổ đều cảm thấy Tiêu Hào làm rất đúng. Tên khốn Tần thiếu chủ này đã giết mười ba mạng người nhà họ Tiêu, chỉ lấy mạng một mình Tần thiếu chủ để đền lại quả thực là quá lời cho anh ta.
“Ha ha ha ha... Tần thiếu chủ bỗng điên cuồng cười to: “Tiêu Hào, mày cho rằng mày đã thắng tao rồi sao? Mày giết tao, nhưng mày vẫn thua! Giết tạo cũng không thể đổi lại tính mạng cho bố mẹ em gái mày, không đổi lại tính mạng của mười ba người nhà họ Tiêu! Hơn nữa tao đã chết, mày cũng sẽ không có cách nào trả thù được! Tiêu Hào, một ngày nào đó tạo sẽ trở về! Ha ha ha ha!"
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Hào ứa ra sát khí. Nhát đạo cuối cùng của Tiêu Hào chặt đứt cổ Tần thiếu chủ. Đầu lâu của Tần thiếu chủ rơi ra, lăn lông lốc dưới chân Tần gia chủ.
Tần Lập Huân quỳ xuống, ôm đầu con trai, vô cùng đau khổ. Lúc này ông ta không thể khóc được nữa. Anh trai của Tần thiếu chủ, Tần Kình cũng đi đến trước thi thể của Tần thiếu chủ, đau đớn ôm thi thể không đầu, nước mắt tuôn trào.
Trong lòng Tần Kình rống giận, Tiêu Hào, mày không thể ngờ được đâu, mày giết em trai tao, nhưng tao còn sống! Không sai, Tần Kình thoạt nhìn không hề thu hút này mới là kẻ thù thực sự của Tiêu Hào. Mời đọc truyện trên Truyện App
Hai đứa con trai của Tần Lập Huân, cậu cả là Tần Kình, cậu hai là Tần thiếu chủ, cũng chính là Tần Khứ. Từ trước tới nay Tần Kình vẫn âm thầm lên kế hoạch mọi chuyện, những gì mà Tần Khứ làm chỉ dựa theo chỉ thị của Tần Kình mà thôi. Bất cứ chuyện lớn hay nhỏ đều do Tần Khứ ra mặt, Tần Kình âm thầm lên kế hoạch, Tần Kình không bao giờ xuất đầu lộ diện. Cho dù hôm nay nhà họ Tần gặp đại nạn, nguy cơ tứ phía, Tần Kình cũng vẫn không lên tiếng.
Lúc trước, Tần Lập Huân kêu Tần Kình đi tìm Tần thiếu chủ, Tần Kình và Tần Khứ cùng nhau tiến vào, họ đã sớm lên kế hoạch. Tần Kình sẽ cố gắng bảo vệ tính mạng của Tần Khứ. Nếu thực sự không thể giữ được thì chỉ còn cách hy sinh Tần Khứ. Tiêu Hào cho rằng mình đã trả thù được, nhưng anh không ngờ kẻ chủ mưu thực sự vẫn còn sống.
Tần Kình mang theo thi thể Tần Khứ đi sang một bên. Trong mắt anh ta chứa đầy sát âm thầm thề phải trả thù cho em trai của mình.
Cuối cùng Tiêu Hào cũng đã trả thù, tự tay đâm chết kẻ thù sát hại cả nhà mình sáu năm trước. Đột nhiên, trong lòng Tiêu Hào trống rỗng. Tiêu Hào không có cảm giác vui sướng đầm đìa vì đã rửa được mối thù, không hề hưng phấn kích động, ngược lại càng thống khổ hơn nữa.
Từ trước tới nay, những gì Tiêu Hào làm để là vì trả thù cho người nhà. Bây giờ đã trả thù xong rồi, tại sao vẫn còn như vậy? Cảm giác này cứ như bạn luôn cố gắng làm một việc gì đó, mọi tinh lực, mọi động lực và sự nỗ lực đều dồn hết cho công việc đó. Cuối cùng sau khi hoàn thành, bạn như mất hết mọi tinh lực và động lực, cảm thấy trong lòng trống trơn, không có cách nào miêu tả bằng ngôn ngữ, cảm giác như nội tâm của mình bị khoét sạch.