Tiêu Hào hiểu rằng rất khó có thể gặp được những trưởng lão của những gia tộc hàng đầu này.
Bởi vì những người này đều là những nhân vật lớn cao cao tại thượng, một lời nói của họ có thể khiến hoàng thành Ma Đô run sợ.
Không thể nói rằng nếu bất kỳ ai đến kết giao với những người cấp cao này, khi người tiến cử bạn, bạn bắt buộc phải đưa ra lệnh bài hoặc tín vật, hoặc là phải có hẹn trước mới có thể gặp được những nhân vật lớn này.
Tiêu Hào đáp: "Anh có thể chuyển lời tới Ngũ trưởng lão, chỉ cần nói tôi tên là Tiêu Hào, có việc rất quan trọng muốn tìm ông ta, tôi nghĩ Ngũ trưởng lão của các người nhất định sẽ gặp tôi."
Người thanh niên bên trái cười nhẹ: "Thật ngại quá, Ngũ trưởng lão của chúng tôi thực sự quá bận rộn. Không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp được. Nếu mọi người ai cũng muốn gặp Ngũ trưởng lão của chúng tôi như ngài, vậy thì Ngũ trưởng lão của chúng tôi sẽ bận chết mất. Thực sự xin lỗi ngày, mời ngài về cho!” Người thanh niên bên phải cũng nói: "Nếu thật sự muốn gặp Ngũ trưởng lão của chúng tôi, chúng tôi có thể đăng ký đặt lịch hẹn tại đây, ngoài ra có thể để lại thông tin liên lạc. Khi nào Ngũ trưởng lão của chúng tôi rảnh rỗi, có thời gian thì đến lượt ngài, ngài mới có thể gặp Ngũ trưởng lão của chúng tôi." "Nhưng tôi đã hỏi Ngũ trưởng lão, hiện giờ đã có hơn ba trăm người đặt lịch hẹn rồi. Ngài cứ từ từ chờ đợi!”
Vẻ mặt của Tiêu Hào trở nên lạnh lùng, nói: "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lập tức thông báo cho Ngũ trưởng lão." “Chỉ là bảo anh thông báo một tiếng mà thôi, nếu các người tiếp tục ngăn cản tôi, tôi không ngại giết từ đây đi vào đâu!”
Tiêu Hào không có nhiều kiên nhẫn, anh cũng không muốn dây dưa với mấy tên đệ tử nhỏ này.
Hai người nghe được lời này đều kinh ngạc, không ai dám ở trước cửa Nhà họ Thường bọn họ lời to tiếng nhỏ, cho dù là người của Hoàng thành cũng không được. “Thật là láo xược!” Người đàn ông bên phải kêu lên: “Các hạ, bất kể thân phận của ngài như thế nào, đây đều là lãnh thổ của nhà họ Thường. Ngài không thể vô cớ gây rối ở đây, nếu không chúng tôi sẽ sai người đuổi ngài đi."
Tiêu Hào trên mặt nở nụ cười lạnh: "Đuổi tôi đi, các người có năng lực này sao? Bây giờ nói cho các người một lần cuối cùng, lập tức đi vào báo tin, nếu các người một mực như vậy, tôi sẽ ra tay!” Đây là lời cảnh báo cuối cùng của Tiêu Hào.
Khi cả hai nghe thấy những lời nói ngạo mạn của Tiêu Hào, họ vô cùng tức giận.
Ngay khi người thanh niên bên phải định đấm anh, người thanh niên bên trái đã ngăn lại.
Anh ta nói với Tiêu Hào: "Thưa ngài, đây cũng là lời cảnh báo cuối cùng của Nhà họ Thường chúng tôi." "Mời các hạ mau chóng rời đi, đây là nể mặt ngài, cũng là nể mặt hoàng thất" "Nếu các hạ không rời đi, chúng tôi sẽ phải bắt các hạ
Tiêu Hào bất đắc dĩ nói: "Vậy thì làm đi!"
Tiêu Hào vừa dứt lời, tay phải đã cuộn thành nằm đấm, nện vào ngực hai người kia. Hai người còn chưa kịp phản ứng đã bay ra đập vào cánh cửa trước mặt.
Sau đó, lăn sang một bên. Cả hai người họ đều hộc máu, nhìn Tiêu Hào đầy kinh hãi.
Hai tên đệ tử này đều là cảnh giới lĩnh vực, ngay cả chiêu thức của đối phương cũng không ngăn được, bọn họ không ngờ Tiêu Hào mới chỉ tầm 30 tuổi, sao có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Tiêu Hào tức giận hét lên: "Mau báo đi."
Nhưng cả hai đều không thông báo, cả hai người cùng lúc ấn vào một cái nút trên eo, đây là nút báo động, nút báo động kẻ thù tấn công.
Sau khi chuông báo động vang lên, người của Nhà họ Thường đều đã nghe thấy.
Vèo vèo trong mười giây... Hơn hai mươi người đàn ông mạnh mẽ trực tiếp từ cửa hông bên kia lao ra. Tất cả mọi người đều mặc võ phục màu đen, người đứng đầu là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi. Sau khi hơn hai mươi người đi ra, nhìn thấy hai đệ tử ở cửa bị đánh gục còn nôn ra máu, họ rất tức giận.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tiêu Hào, như thể sắp xé Tiêu Hào thành từng mảnh. Còn Tiêu Hào sắc mặt không hề thay đổi khi đối diện với khí thế và áp lực của mọi người. lai!"
Hai đệ tử bị đánh gục đã kể cho mọi người nghe chuyện vừa rồi.
Người đứng đầu bước tới, trừng mắt nhìn Tiêu Hào: "Các hạ muốn gặp Ngũ trưởng lão của chúng tôi. Chúng tôi xử lý theo quy định, các hạ không hẹn trước cũng không đến xử lý việc công, như vậy không thể gặp được Ngũ trưởng lão của chúng tôi." "Các hạ đã đánh bị thương hai người của chúng tôi, ngài phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
Tiêu Hào nhẹ giọng nói: "Các người muốn ta giải thích cái gì?"
Người đứng đầu lạnh lùng nói: "Thưa ngài, chuyện này có thể lớn, cũng có thể thu nhỏ lại." "Ngài đã đánh người của chúng tôi bị thương, bắt buộc phải chính thức xin lỗi người của chúng tôi, sau đó rời khỏi đây, chúng tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra. "Nếu các hạ tiếp tục gây chuyện ở đây, vậy chúng tôi sẽ thông báo cho cấp trên biết chuyện này. Mọi chuyện càng thêm phiền phức, chẳng có lợi cho ngài chút nào!"
Người đứng đầu vẫn cho Tiêu Hào thể diện, có thể nói là thể diện của hoàng thất, anh vẫn là nên lùi một bước, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Cậ*p nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Tiêu Hào cũng không phải là không muốn giữ thể diện cho đối phương, Ngũ trưởng lão muốn giết Tiêu Hào. Đối với một người muốn giết mình, Tiêu Hào nhất định sẽ không bỏ qua.
Vì vậy, lần này anh nhất định phải gặp được Ngũ trưởng lão, nếu như nhà họ Thường không để Tiêu Hào đi vào, thì Tiêu Hào nhất định sẽ lựa chọn giết mà xông tới, với thực lực của Tiêu Hào, không ai có thể ngăn cản được.
Tiêu Hào cười lạnh: "Hôm nay tôi tới đây nhất định phải gặp Ngũ trưởng lão của các người, nếu Ngũ trưởng lão các người tránh không gặp, hoặc là các người không báo tin giúp tôi, vậy tôi chỉ có một con đường đi mà thôi, chính là từ chỗ này giết mà đi vào!” "Đừng tưởng rằng tôi nói đùa, tôi nói cho các người biết, chỉ cần tôi làm, không ai có thể ngăn cản được, cho nên vẫn là ngoan ngoãn đưa tôi đi gặp Ngũ trưởng lão của các người!"
Lời nói của Tiêu Hào vừa dứt.
Vẻ mặt của mọi người bên kia đều thay đổi rõ rệt, chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy, cho dù là cấp cao của hoàng thất đến nhà họ Thường cũng không dám nói ra lời ngạo mạn như vậy.
Mọi người trong nhà họ Thường đều hét lên giận dữ. "Hỗn xược! Tên nhóc con kiêu ngạo kia, cậu rốt cuộc là ai?" "Cậu dám tới nhà họ Thường của chúng tôi làm loạn, cậu thực sự là không biết sống chết, đúng là tới tìm chỗ chết, còn không mau quỳ xuống xin lỗi!” "Đừng tưởng rằng cậu là người của hoàng thất, chúng tôi sẽ sợ cậu, cậu là cái quái gì? Tên nhóc cậu không phải là điên rồi chứ?" "Tôi hoàn toàn không nghĩ hắn là người của hoàng thất, mà là kẻ mạo danh hoàng thất!" "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi chưa từng thấy người não tàn như vậy!"
Người đứng đầu phất tay, mọi người bình tĩnh lại.
Lần này ông ta cẩn thận quan sát Tiêu Hào từ đầu đến chân không bỏ qua một chi tiết nào.
Trong lòng ông ta đang nghĩ, người trước mặt hoặc là một người điên, hoặc là có thân phận rất lớn mạnh, hoặc là có thực lực tuyệt đối, nếu không sẽ không bao giờ nói ra lời mất não như vậy.
Người này có phải là kẻ thù của nhà họ Thường không?
Cho dù là kẻ thù của nhà họ Thường, cũng không thể đến đại bản doanh của nhà họ Thường để gây rối một cách quang minh chính đại như vậy, điều này không khác gì tìm đến cái chết.
Chẳng khác nào đưa cổ đến trước lưỡi đao cho người ta tự chặt đứt, trên đời sẽ có người ngu ngốc như vậy sao? Người đứng đầu rất tò mò cũng vô cùng tức giận.