Chương 228: Cầu xin tha thứ
Lưu Ngọc Lan không muốn cho vào, nhưng sau khi nghĩ lại, bà ta đã đồng ý: "Có rất nhiều chuyện, tôi cũng muốn nói rõ với các người!"
Sau khi hai người bước vào, không có ai lấy quà trên tay của bọn họ, cũng không có ai rót trà mời bọn họ. Bọn họ đành ngồi trên ghế sofa đặt quà sang một bên.
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân cũng đi ra.
Bốn người, bốn cặp mắt, nhìn chằm chằm vào hai người họ, như thể đang nhìn chằm chằm vào hai tên tội nhân. Bầu không khí vô cùng áp lực và xấu hổ.
Sắc mặt của ông cụ và Liễu Vĩnh cực kỳ khó coi, không dám động vào ánh mắt của bốn người. Trong lòng của bọn họ thật ra không hề muốn đến nhà của Liễu Kiến Quốc một chút nào. Nhưng bọn họ vẫn phải đến!
Bởi vì bọn họ đã đi đến bước đường cùng, không ai có thể giúp được bọn họ, bây giờ nếu muốn giữ được công ty, nhất định phải cầu xin Liễu Kiến Quốc và Tiêu Hào.
Ông cụ nói: "Hôm nay tôi đến đây, mục đích chính là để chúc mừng Tiêu Hào đã giành được hạng mục."
Tiêu Hào thản nhiên nói: "Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi. Hai ngày trước, chẳng phải mấy người còn tìm người tới bắt cóc tôi đến biên giới phía Bắc, muốn giết chết tôi, đã vậy lại còn hợp tác với nhà họ Châu để đối phó với tôi." "Luôn ước cho tôi chết, vậy mà bây giờ lại tới chúc mừng tôi sao? Haha..." "Tôi không cần mấy người chúc mừng đâu!" Tiêu Hào nói rất thẳng thắn.
Sắc mặt của hai người bọn họ lại càng thêm khó coi, xấu hổ vô cùng! Nhưng bọn họ vẫn phải ráng nhịn. Hôm nay đến đây, bọn họ sớm đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận bất kể lời xúc phạm nào.
Chỉ cần có thể giữ được công ty, họ sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
Liễu Kiến Quốc nói: "Ba, ba có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi."
Đến lúc này ông cụ không còn giả vờ, không nói thêm những lời không cần thiết nữa. "Công ty đang đối mặt với phá sản, và bây giờ đang cần rất nhiều tiền. Kiến Quốc, ta hy vọng con và Tiêu Hào có thể giúp ba một chút." "Những chuyện trước đây đều là lỗi của ba. Kiến Hưng và Kiến Phong cũng đã nhận lấy trừng phạt thích đáng" "Kiến Quốc, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Cho dù trước đây ta có phạm phải bao nhiêu sai lầm lớn thế nào đi chăng nữa, ba... ba vẫn là ba của con"
Ông cụ thành khẩn xin lỗi, dùng vẻ mặt cầu xin giúp đỡ nhìn Liễu Kiến Quốc, ông ta đang chơi bài tình cảm gia đình.
Liễu Vĩnh cũng cúi đầu với vẻ mặt áy náy, "Chú hai, thím hai, Tiêu Hào, Nguyệt Hân." "Ông nội và tôi thực sự đã biết sai rồi. Chỉ cần các người có thể giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn lần này, thì cho dù các người có bắt tôi làm trâu làm ngựa đi chăng nữa tôi cũng cam lòng!" "Nếu công ty mà phá sản, cơ nghiệp của tổ tiên chúng ta để lại cũng sẽ hoàn toàn bị phá hủy." "Chú hai, Tiêu Hào, tôi cầu xin các người!" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Liễu Vĩnh nói xong, than thở khóc lóc, vẻ mặt hối hận và vô cùng chân thành. "Kiến Quốc ... Ông cụ tiếp tục nói: "Ba đây dù gì trước kia cũng nào tay dính phần nào tay dính nước tiểu nuôi con khôn lớn. Nuôi con từ nhỏ đến lớn, cái ăn cái mặc, học hành, ngủ nghỉ còn không phải là một tay ba lo lắng sao? Công việc của con, cũng là nhờ quan hệ của ba tìm về cho con." "Từ trước đến nay đều không phải nhằm vào con, nhưng ba chỉ hận rèn sắt không thành thép, chỉ hy vọng con có được nhiều thành công hơn nữa" "Kiến Quốc, lần này ba thật sự đã gặp phải một vấn đề vô cùng khó khăn, cần con giúp đỡ.
Liễu Kiến Quốc nhìn thấy ba ở trước mặt cầu xin mình, những lời nói của ông cụ cũng đã gợi lên trong lòng ông ta rất nhiều ký ức êm đềm. Lòng ông ta bất chợt trở nên yếu mêm.
Dù sao đi nữa, ba vẫn là ba, là ba mẹ đã nuôi nấng ông ta khôn lớn, mối quan hệ gia đình kiểu này là sự thật không thể nào thay đổi. “Ba, có chuyện gì, chúng ta cứ từ từ thương lượng." "Nếu con có thể giúp đỡ, con sẽ cố gắng hết sức mình."
Đôi mắt của ông cụ chợt sáng lên, trong đó có một tia hy vọng. Ông cụ rất hiểu người con trai này, ông ta ngay thẳng, chính trực, hiếu thảo và rất dễ mềm lòng!
Chỉ cần con trai ông ta giúp ông ta lần này, thì trong tương lai, ông ta nhất định sẽ đổi xử tốt với con mình hơn để bù đắp lại những lỗi lầm của trước đây. Người con trai cả đã chết, bây giờ chỉ còn lại một người con trai này. Trong thâm tâm, ông cụ thực sự cảm thấy hối hận vô cùng.
Liễu Kiến Quốc vừa dứt lời, sắc mặt Lưu Ngọc Lan trầm hẳn xuống nhưng bà không nói gì, bà muốn xem ông già này rốt cuộc muốn làm gì.
Ông cụ hít sâu một hơi, nói: "Kiến Quốc à, hiện giờ công ty có chút khó khăn, chúng ta cần ít nhất chín trăm tỷ đầu tư, bố hy vọng con có thể giúp bố “Chuyện này e là tôi không giúp được.” Liễu Kiến Quốc từ chối ngay, không phải ông ta không muốn giúp mà một tháng lương ông ta chỉ được hai mươi mấy triệu, có vét hết nhà cửa cũng chẳng nổi chín trăm tỷ. “Nếu ông cần chín trăm triệu thì có lẽ tôi còn giúp được.
Sắc mặt ông cụ khác ngay lập tức, ông ta biết Liễu Kiến Quốc không có tiền, người thật sự có tiền là Tiêu Hào. Đầu tiên thuyết phục Liễu Kiến Quốc trước rồi sẽ xoay đến Tiêu Hào. “Kiến Quốc, bố biết nói vậy khó cho con nhưng phía Tiêu Hào chắc sẽ giúp được.” “Trước đây bố và Tiêu Hào có không ít hiểu lầm, giờ bố hy vọng bố và cậu ấy có thể bắt tay giảng hòa.
Ông cụ nhìn về phía Tiêu Hào. “Ông nội à, ngại quá. Công ty cháu mới thành lập, vừa đấu thầu được dự án của nhà họ Lương nên cũng không có nhiều tiền, không thể có chín trăm tỷ. Tiêu Hào cười nói. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Liễu Nguyệt Hân cũng nói: “Không phải ông nội và nhà họ Châu có quan hệ tốt hay sao? Nhà họ Châu đứng đầu Danh Nam, chín trăm tỷ với họ chỉ là con số nhỏ thôi.” “Ông nên tìm nhà họ Châu thì hơn, nhà chúng cháu thật sự không có nổi chín trăm tỷ đầu.
Nghĩ đến việc nhà họ Châu đuổi hai ông cháu đi là ông cụ lại khó chịu, bọn họ nhất định sẽ không giúp.
Liễu Kiến Quốc nói: “Phía Tiêu Hào e là cũng không có nhiều tiền vậy đâu, công ty nó chỉ mới đang giai đoạn đầu thôi”
Tuy trước đó Liễu Kiến Quốc từng kiểm tra thẻ của Tiêu Hào nhưng ông ta nghĩ đó là do nhà họ Lương hỗ trợ chứ không tin Tiêu Hào thật sự có ba trăm nghìn tỷ.
Hơn nữa, Liễu Kiến Quốc cho rằng dù Tiêu Hào có thì cũng phải do anh quyết định, ông không có quyền bảo anh phải tiêu tiền vào đâu.
Sắc mặt ông cụ lại thay đổi. “Tiêu Hào” Liễu Vĩnh cầu xin: “Tôi xin anh, Tiêu Hào, tôi biết anh có đủ “Xin hãy giúp tôi với.
Ông cụ cũng cầu khẩn: “Tiêu Hào, chúng tôi chỉ muốn bảo vệ công ty, không thể để cơ nghiệp nhà họ Liễu mất trong chốc lát được.” “Tiêu Hào, chỉ có cậu mới cứu được chúng tôi thôi.” “Được thôi, coi như nể mặt bố tôi, tôi sẽ giúp. Các người giao công ty cho tôi, tôi sẽ đưa cho các người một khoản tiền. Ông có thể dùng nó lúc tuổi già.”
Ông cụ và Liễu Vĩnh nghe Tiêu Hào nói thì liếc nhau một cái, đây rõ ràng là thừa nước đục thả câu, muốn cướp công ty của họ.
Ông cụ nói: “Tiêu Hào, anh mở công ty nhà họ Tiêu, cũng lấy được dự án của nhà họ Lương rồi, cái công ty của chúng tôi anh cần làm gì đâu! “Chỉ cần anh giúp chúng tôi, chúng ta có thể bắt đầu quan hệ hợp tác, hai bên cùng có lợi.”
Liễu Vĩnh cũng nói: “Tiêu Hào, chỉ cần anh giúp chúng tôi, chúng ta có thể bắt đầu quan hệ hợp tác, hai bên cùng có lợi, những hiểu lầm trước kia của chúng ta sẽ hóa thành hư không hết.
Tiêu Hào thở dài, hai người này vốn không phải vì bảo vệ công ty mà là vì lợi ích cá nhân của họ.
Họ thà để công ty phá sản cũng không muốn giao nó cho Tiêu Hào. Ông cụ và Liễu Vĩnh lại khiến mọi người thất vọng một lần nữa.
Tiêu Hào hừ lạnh: “Tôi hỏi lại lần nữa, các người có giao công ty cho tôi không?” “Không cho công ty sẽ phá sản!” “Nếu cho, tôi sẽ bảo vệ cơ nghiệp nhà họ Liễu.
Ông cụ nhìn về phía con trai, sốt ruột nói: “Kiến Quốc, Tiêu Hào, chúng ta đều là người một nhà mà. Các người đang muốn cướp công ty của bố đấy!” “Kiến Quốc, con là con trai bố.. “Đủ rồi!” Lưu Ngọc Lan nãy giờ không mở miệng nhưng bà không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng bộc phát.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất