Tiêu Hào biết rõ Chu Tước đã cố gắng hết sức. “Chu Tước, tôi cần phương án trị liệu tốt nhất.” Chu Tước bất đắc dĩ nói: “Phương án tốt nhất chính là không trị liệu.” “Phong ấn sẽ đi theo Liễu Nguyệt Hân cả đời, còn có thể bảo vệ tâm mạch của Liễu Nguyệt Hân”
Nếu không trị khỏi, thì đời này Liễu Nguyệt Hân cũng không thể nào luyện võ.
Nhưng mà tâm nguyện của Liễu Nguyệt Hân là muốn luyện võ, muốn đồng hành cùng Tiêu Hào.
Tiêu Hào là thần y!
Vậy mà lại có vấn đề Tiêu Hào không thể giải quyết “Thực xin lỗi, ngài. Mặt Chu Tước đầy vẻ áy náy.
Lúc cô đến đã thề son hẹn sắt với Tiêu Hào là có thể lo liệu mọi chuyện.
Bây giờ, lại xảy ra sự cố.
Trong lòng Tiêu Hào còn có một biện pháp, nhưng Tiêu Hào không biết có nên đi đến một bước đó hay không. “Thưa ngài... Tôi nghĩ, người đặt phong ấn cho Liễu Nguyệt Hân sẽ rất tốn công tốn sức “Hạ phong ấn cho một đứa bé chưa sinh ra, tức là lúc hạ phong ấn xuống đứa bé là đang đối mặt với người mẹ, hơn nữa cũng phải mất hơn nửa tiếng.” “Nếu mắc phải một chút sai lầm, sơ suất một chút đứa bé trong bụng mẹ sẽ chết, người mẹ cũng sẽ gặp chuyện không may. “Nói thật, tôi đã nghiên cứu phong ấn nhiều năm nhưng tôi cũng không làm được điều này.”
Tiêu Hào cau mày, một tông sư như Chu Tước, phương diện phong ấn đã đạt đến đỉnh cao mà cô cũng không làm được?
Một đại tông sư cũng làm không được, vậy người đã hạ phong ấn cho đứa trẻ, là người nào? “Thưa ngài, hạ phong ấn này cho đứa bé trong bụng kỳ thật không cần phải quá lợi hại, mà là phải cực kỳ hiểu rõ đứa trẻ” “Nếu như tôi đoán không sai... Người hạ phong ấn cho đứa trẻ, là mẹ của đứa trẻ. “Trên đời này, không ai hiểu rõ đứa trẻ bằng người mẹ.
Mẹ? Chân mày của Tiêu Hào nhíu lại sâu hơn.
Mẹ làm sao lại hại con mình?
Chu Tước tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, mẹ của Liễu Nguyệt Hân hạ phong ấn này cho cô ấy, mục đích... "E rằng là vì bảo vệ cho Liễu Nguyệt Hân.
Về vấn đề này, trước kia Tiêu Hào cũng đã từng nghĩ tới rất nhiều lần nhưng vẫn không thông
Nếu như muốn giết chết một đứa trẻ, thì cũng không cần phải dùng một phong ấn phức tạp như vậy.
Hiện tại sau khi nghe Chu Tước giải thích xong, đã thông suốt.
Phong ấn là để bảo vệ.
Đại não Tiêu Hào cấp tốc vận hành, mẹ của Liễu Nguyệt Hân hạ phong ấn này rồi lại vứt bỏ Liễu Nguyệt Hân, rốt cuộc là tại sao?
Tiêu Hào đột nhiên nhớ đến vợ của Bạch Đình Quốc, chị của Liễu Nguyệt Hân, Bạch Uyên Ương. Năm đó, Bạch Uyên Ương chết, Bạch Đình Quốc bị phế rồi lại bị đuổi khỏi gia tộc, Bạch Khả Như bị người hạ độc.
Tiêu Hào vừa chữa lành vết thương cho Bạch Đình Quốc thì Bạch Đình Quốc đã bị người nhà họ Bạch giết chết.
Hơn hai mươi năm trước, nhất định nhà họ Bạch đã xảy ra biến cổ trọng đại, mọi chuyện và vụ thất sát người dòng chính nhất định có liên quan với nhau.
Lúc này, Liễu Nguyệt Hân đẩy cửa đi ra. “Tiêu Hào, Chu Tước, thân thể của tôi rốt cuộc thế nào?” “Có phải không có cách nào trị đúng không?”
Tiêu Hào và Chu Tước đều biết, Liễu Nguyệt Hân đã sớm nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Lúc trước, Chu Tước ở trong phòng đã kiểm tra hết toàn thân cho Liễu Nguyệt Hân, rồi lại để Liễu Nguyệt Hân ở lại trong phòng, cô và Tiêu Hào ở bên ngoài nghị luận.
Lúc ấy Liễu Nguyệt Hân đã nghĩ, chắc đã xảy ra vấn đề, nếu có thể chữa lành thân thể của cô thì Chu Tước đã nói cho cô biết.
Cô ở trong đã đợi không nổi, đi tới cửa lại nghe thấy cuộc đối thoại của Tiêu Hào và Chu Tước, cô vốn không muốn nghe lén nhưng vừa lúc nghe thấy nói đến bệnh tình của mình, thế nên đã lắng nghe một hồi.
Tiêu Hào biết rõ Liễu Nguyệt Hân cũng đang nghe, không để ý, những chuyện này trước sau gì đều sẽ nói cho cô biết. “Nguyệt Hân, tâm mạch bị phong ấn trong cơ thể của em, có khả năng là một sự bảo vệ đối với em. “Có thể, năm đó mẹ em là người đã hạ phong ấn. Trong lòng Liễu Nguyệt Hân vô cùng phức tạp, nhưng bất luận thế nào cô cũng muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, cô muốn luyện võ “Tiêu Hào, Chu Tước, tôi muốn luyện võ “Tôi cũng muốn điều tra rõ ràng, bố mẹ tại sao lại đổi xử với tôi như vậy, vì sao lại vứt bỏ tôi “Tiêu Hào, Chu Tước, hai người nhất định phải giúp tôi Liễu Nguyệt Hân chưa từng yêu cầu Tiêu Hào làm bất cứ điều gì cho cô.
Lần này, cô lại nhờ Tiêu Hào giúp cô.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của cô, có liên quan đến bố mẹ thân sinh của cô, cô phải làm rõ chuyện này. kia.
Tiêu Hào nghĩ nghĩ, chỉ có thể đi đến bước cuối cùng
Tiêu Hào nắm lấy tay Liễu Nguyệt Hân, an ủi cô. “Nguyệt Hân, em yên tâm, trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh. “Em ngủ trước một lúc đi, chờ khi em tỉnh lại, thân thể của em sẽ khỏe mạnh trở lại.
Trong tay Tiêu Hào xuất hiện một cổ lực lượng chui vào tĩnh mạch Liễu Nguyệt Hân.
Liễu Nguyệt Hân cảm thấy trước mặt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chu Tước nhíu mày: “Thưa ngài, ngài còn có dự định gì sao?”
Chu Tước cho rằng cô không có cách nào phá giải phong ẩn an toàn, chỉ sợ những người khác đừng mơ phá được.
Tiêu Hào ôm lấy Liễu Nguyệt Hân: “Chu Tước, đi với tôi đến Ma Đô.
Ma Đô?
Chu Tước nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. “Thưa ngài...ngài...ngài muốn đi tìm vị đó?” “Ừ” Tiêu Hào hít sâu một hơi: “Người đó nhất định có phương pháp trị khỏi cho Nguyệt Hân.” “Nhưng mà... Chu Tước còn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Tiêu Hào biết Chu Tước muốn nói gì, anh không nên đến Ma Đô.
Tiêu Hào cũng không muốn đi, càng không muốn gặp vị kia.
Nhưng vì vợ, anh phải đi.
Vì Liễu Nguyệt Hân, bất cứ chuyện gì Tiêu Hào đều nguyện ý làm.
Tiêu Hào bấm số gọi cho Băng Sương, bảo Băng Sương điều động một chiếc trực thăng đến đây. Băng Sương không hỏi gì nhiều, nửa tiếng sau, một binh đoàn trực thăng xuất hiện trong sân sau biệt thự của nhà họ Cao.
Tiêu Hào ôm Liễu Nguyệt Hân, và cùng với Chu Tước lên trực thăng.
Ma Đô.
Nội thành Ma Đô.
Mê cảnh Thủy Ma, ma khí ngút trời.
Một tòa tháp cao vút trong những đám mây đen đang đứng lặng giữa trung tâm Mê cảnh Thủy Ma.
Tòa tháp to lớn ấy có tất cả chín tầng, mỗi tầng đều là một tòa đại điện độc lập.
Tầng thứ nhất, cửa điện Đế Vương. “Báo!” “Ngài Ma Đế!” “Một trong năm đại Đế Vương của Kỳ Hạ, Nam Đế cầu kiến!”
Một võ sĩ kim giáp quỳ gối trước cửa đại diện truyền
Vài giây sau, trong đại điện truyền đến giọng nói của báo. một người phụ nữ.
Giọng vô cùng uy nghiêm. “Nam Đế?” “Bảo hắn cút khỏi Ma Đô!”
Võ sĩ kim giáp nhận lệnh: “Tuân lệnh!”
Võ sĩ kim giáp vừa rút lui, giọng nói của Tiêu Hào liền vang lên. “Ma Đế, tôi đã đến.
Vù vù !
Dư ảnh hai bóng người trùng trùng điệp điệp lướt qua, đi đến trước cửa đại điện Ma Vương.
Là Tiêu Hào và Chu Tước.
Liễu Nguyệt Hàn đang ngủ rất say trong ngực Tiêu
Hào.
Mọi thứ của nơi đây, từng gốc cây ngọn cỏ, mỗi tòa công trình kiến trúc, Tiêu Hào đều thấy vô cùng quen thuộc.
Điện Đế Vương, kim môn cao tới năm nét đang đóng chặt.
Tiêu Hào biết, cửa điện Đế Vương vẫn luôn được khép hờ, từ trước đến nay chưa từng thật sự đóng lại. Ngoại trừ Ma Đế, không người nào dám đầy cánh cửa này ra.
Đã từng, nơi này là nhà của Tiêu Hào, mỗi lần Tiêu Hào trở về đẩy cánh cửa trước mắt ra đều có cảm giác đã về nhà.
Nhưng mà bây giờ...
Tiêu Hào cảm thấy mọi thứ ở đây...quen thuộc mà lạ lẫm.
Ấm áp lại khiến người ta đau lòng. Anh không thể đẩy cánh cửa trước mặt được nữa. Cánh cổng này là một bức tường mà anh không thể nào vượt qua.
Anh từng nói kiếp này anh sẽ không bao giờ bước vào cánh cửa này lần nữa.
Tiêu Hào nhìn về phía cánh cửa, cung kính nói: "Tiêu Hào cầu kiến Ma Đề nào.
Trong điện Đế Vương, truyền ra âm thanh của Ma Đế Giọng nói vô cùng lạnh lùng, không có chút cảm tình “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh “Tôi cũng biết, ngài không muốn gặp tôi.” "Lập tức biển đi, bằng không thì, xâm nhập điện Đế Vương, chỉ còn đường chết!”