Bốn mươi phút sau, Lâm Như Tuyết gọi Tiêu Hào vào ăn.
Tiêu Hào đến nhà ăn và ngồi đối mặt với mẹ mình, trên bàn có sáu món ăn, sáu món rất đơn giản mà ngon miệng.
Và sáu món ăn này đều là những món Tiêu Hào yêu thích trước đây.
Nhìn những món ăn đơn giản và thịnh soạn trước mặt, còn có món canh sườn, mắt Tiêu Hào ươn ướt.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được ăn món mẹ tự tay làm.
Tiêu Hào vội vàng cầm chiếc đũa, từng chút một đưa đồ ăn vào miệng, cần và nhai nhẹ.
Bữa ăn ngon nhất trên đời là bữa ăn do mẹ nấu.
Mùi vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc, để lại dư vị gợi nhớ trong miệng Tiêu Hào. Dường như Tiêu Hào trở lại bảy năm trước, trở lại lúc mà gia đình cùng nhau chung sống hạnh phúc.
Lâm Như Tuyết nhìn con trai mình ăn rất vui vẻ, nhìn con trai chìm vào ký ức sâu sắc, cô ấy cũng rất an tâm và hạnh phúc.
Mặc dù con trai đã trở thành Đế Vương, nhưng thăng bé vẫn là con của riêng cô ấy, không có gì thay đổi "Ăn ngon không?"
Lâm Như Tuyết cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Tiêu Hào nặng nề gật đầu nói: "Vâng, ăn rất ngon!" "Thức ăn mẹ nấu là thứ thức ăn ngon nhất trên thế giới." "Nếu con có thể ăn thức ăn do chính tay mẹ làm hàng ngày thì tốt biết mấy nhỉ?"
Lâm Như Tuyết cười nói: "Phải không? Mẹ nhớ lúc con còn đi học thường ăn đồ ăn do nấu, luôn nói chán ăn không ngon" "Đôi khi giận dỗi, sẽ gọi đồ mang đi và ăn ở ngoài." Tiêu Hào rất xấu hổ, anh bước đến nắm lấy tay mẹ và "Mẹ, lúc đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện, suốt mấy nói: năm qua con vẫn rất muốn ăn đồ mẹ nấu cho con." "Bây giờ cuối cùng con cũng được ăn rồi, con thực sự rất hạnh phúc, con mặc kệ, chỉ cần sau này con ở bên mẹ, mẹ nhất định phải nấu cho con ăn mỗi ngày, được không?"
Lâm Như Tuyết nắm lấy tay con trai, cười nói: "Được, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con, mẹ nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho con." Hai mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, cả hai cùng nhau hàn huyện những chuyện đã qua.
Lâm Như Tuyết bảo khi Tiêu Hào được một hoặc hai tuổi, anh thường quấy khóc, còn có chuyện trước đấy đại dầm, còn có chuyện lúc anh mới tập đi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, từ mẫu giáo đến tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông rồi lên đại học, tất cả mọi chuyện đều được kể lại chi tiết.
Đột nhiên Tiêu Hào phát hiện ra rằng cuộc sống mà anh đã sống trước đây là cuộc sống bình thản nhất và hạnh phúc nhất.
Những thăng trầm của quá khứ thật đẹp.
Nhưng bây giờ, không thể quay lại quá khứ nữa.
Mỗi ngày trong thế giới tu luyện đều đầy rẫy nguy hiểm và u uất.
Dường như luôn luôn tu luyện, tất cả đều tiến bộ, tất cả đều cố gắng, tất cả đều nghĩ đến làm việc khác.
Hoặc là để trả thù, hoặc là để củng cố bản thân và thách thức những kẻ mạnh khác, hoặc đó là quốc thù gia hận...
Bước chân vào thế giới tu luyện, không có đường quay đầu lại.
Câu này mọi người trong giới tu luyện đều biết.
Trước đây Tiêu Hào luôn muốn báo thù cho gia đình, khi mọi chuyện đã xong, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân cùng nhau tìm một nơi để sống tốt, tìm một chốn yên vui để sống, hoặc trực tiếp sống ở một thành phố nhỏ lạ.
Làm một công việc đơn giản, điều hành một công ty nhỏ và có con, đây là điều hạnh phúc nhất.
Nhưng kế hoạch sẽ không bao giờ thay đổi nhanh chóng, sau khi Tiêu Hào bảo thù cho gia đình, Liễu Nguyệt Hân đã gặp tai nạn, trong đám cưới của Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân, Liễu Nguyệt Hân đã bị người khác cướp đi huyết mạch.
Sau đó, Tiêu Hào đã phải trả giá rất nhiều để cứu Liễu Nguyệt Hân.
Đầu tiên đến Tháp Ma Thần ở Ma Đô để tu luyện, lấy được tinh huyết của Ma Thần.
Sau đó đến thủ đô Võ Thần, tìm Võ Thần, lấy được tinh huyết của Võ Thần.
Nhưng máu của hoàng đế Yêu tộc thì vẫn chưa lấy được.
Khi Tiêu Hào ở Ma đô, bốn gia tộc lớn của toàn Ma Đô nổi dậy, chống lại Ma để Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân, hai người đã đem bốn gia tộc lớn xuống vực sâu.
Bây giờ Tiêu Hào đã đến thủ đô Võ Thần, gia tộc của ba người sáng lập thủ đô Võ Thần giờ lại xảy ra tranh chấp.
Hơn nữa tất cả chuyện này đều liên quan đến Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đã phá hủy nhà họ Hạ, Tiêu Hào vì muốn báo thù cho nhà họ Hạ nên cũng bị liên lụy.
Có vẻ như Tiêu Hào đi đến đâu thì nơi đó sẽ xảy ra tranh chấp, lục đục. Với quá nhiều chuyện xảy ra, Tiêu Hào đều là thân bất do kỷ.
Mà Tiêu Hào không ngờ lại gặp được mẹ của mình, sự việc này khiến anh rất vui.
Đây là điều hạnh phúc nhất trong tất cả những rắc rối. Điều khiến Tiêu Hào hơi khó chịu là mẹ anh không nói cho anh biết bố và em gái anh đang ở đâu?
Không nói cho anh biết, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Hào thật sự cũng rất lo lắng, sợ kẻ thù của cha mẹ và kẻ thù của mình, tìm đến mẹ của mình.
Vì vậy, khi Tiêu Hào ở với mẹ, Tiêu Hào phải trân trọng khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Trân trọng từng phút từng giây, Tiêu Hào thật sự rất sợ, rất sợ mẹ đột nhiên rời xa mình như bảy năm trước, lại đột nhiên không có tin tức. Cập nhật chương mới nhất tại* TгцуeлАРР.coм
Mấy ngày nay, Tiêu Hào ngày nào cũng ở bên mẹ, Lâm Như Tuyết thông báo với bên ngoài rằng cô sẽ bế quan vài ngày.
Hai người sử dụng thuật biến hình để trở thành một già một trẻ, Lâm Như Tuyết trở thành một phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi, Tiêu Hào trở thành một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi.
Hai người ngày nào cũng đi thăm các danh lam thắng cảnh xinh đẹp của yêu tộc, trong môi trường tự nhiên thì hai người ăn gì đó, hoặc ngồi trên bãi cỏ xanh và trò chuyện, hoặc đến một số địa điểm giải trí và chơi một số trò chơi nhỏ.
Tóm lại là hai người họ rất hạnh phúc.
Tiêu Hào biết, khi mọi việc đã hoàn thành ở đây, Tiêu Hào phải rời đi, mẹ anh sẽ phải ở lại đây với tư cách là chủ thành Di Thất.
Tiêu Hào muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ trước khi rời đi.
Tám ngày trôi qua thật nhanh, Tiêu Hào cảm thấy thời gian ở bên mẹ quá ngắn.
Ngày mốt là giờ giao dịch nên hai mẹ con vội vàng về ngay. Trong chuyện lần này, Tiêu Hào không có ý định cùng mẹ hành động.
Còn mẹ anh thì mang theo hai vợ chồng Đại thống lĩnh, không ai mang theo người hầu, Đại thống lĩnh tuy cũng có một số cấp dưới nhưng cũng không dùng trong lần này.
Bởi vì cuộc chiến này là cuộc chiến giữa các Đế Vương! Hơn nữa, Đại thống lĩnh chịu trách nhiệm về tất cả các giao dịch với Tam hoàng tử và những người khác, nói cách khác, Lâm Như Tuyết và Đại thống lĩnh không muốn mang theo bất kì ai. Trong khi Tiêu Hào hành động một mình, anh sẽ không xuất hiện với tư cách là Hắc Ưng, anh sẽ trốn gần núi lửa thứ chín. Quan sát tình hình một cách bí mật, đợi đến thời điểm thích hợp để hành động. Mọi kế hoạch đã được sắp xếp.
Hai giờ chiều ngày mười tám, Lâm Như Tuyết và hai vợ chồng Đại thống lĩnh đến địa điểm giao dịch gần núi lửa thứ chín.
Núi lửa thứ chín là một ngọn núi lửa đã tắt không phun trào trong nhiều năm rồi. Có một số khu rừng thấp xung quanh đây cùng những bãi cỏ xanh mướt.
Nơi giao dịch của họ là trong một hang động lớn gần miệng núi lửa.
Người ta đồn rằng hàng trăm năm trước, núi lửa thứ chín là ngọn núi lửa đáng sợ nhất, khắp nơi chứa đầy nham thạch, phun trào liên tục, không ai có thể đến gần.
Nhưng sau đó, không rõ vì lý do gì, núi lửa thứ chín giống như xảy ra một trận động đất, nuốt chửng tất cả mọi thú.