Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Chương 196: Tiếp tục khiêu khích

Sắc mặt của Châu Vương Bình thay đổi đột ngột khi ông ta nghe được những lời đó. Tiếp đó vẻ mặt ông ta thay đổi vô số lần, lúc xanh lúc trắng.

Ông ta mấp máy miệng hai lần, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì. Vì có nói gì thì cũng vô ích. Tiêu Hào đã biết nhà họ Châu có tham gia vào chuyện sáu năm trước. Tại sao Tiêu Hào lại biết chuyện này? Lẽ nào...

Châu Vương Bình nhớ về cái chết của Lương Thế Khoan và con trai ông ta, theo tin tức bên ngoài, họ chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Lương Thế Khoan hẳn là đã phản bội nhà họ Châu, Châu Vương Bình đã đoán được rồi. Thời điểm cha con nhà họ Lương chết quá kỳ lạ. Hôm đó nhà họ Châu phải người đi chặn giết Đại đô đốc Cao toàn bộ đại quân cũng bị giết sạch. Mấy ngày sau, có tin bảo toàn bộ Thiên Văn Môn do môn chủ luyện độc, chất độc bị phát tán, đã đầu độc chết tất cả mọi người.

Sau khi Châu Vương Bình biết chuyện xảy ra ở đây, ngay lập tức chạy đến, sở dĩ ông ta rất lịch sự với Tiêu Hào và không tỏ ra tức giận là bởi vì chuyện xảy ra trước đó vô cùng kỳ lạ. Những nhiệm vụ và kế hoạch mà họ sắp xếp trong ngày hôm đó đều thất bại. Cho nên, tạm thời không muốn trở thành kẻ thù của Tiêu Hào, hôm nay sẽ cho Tiêu Hào thật nhiều thể diện, sau đó sẽ điều tra kỹ lưỡng Tiêu Hào.

Nhưng mà Tiêu Hào lại chẳng cho nhà họ Châu chút thể diện nào, cậu ta nhắc đến chuyện sáu năm trước, chính là tuyên chiến với nhà họ Châu.

Khi Liễu Nguyệt Hân nghe đến những từ 'sáu năm trước, cô ấy đã biết rằng nhà họ Châu có liên quan đến vụ án nhà họ tiêu bị giết năm đó. Lúc này cô đã hiểu tại sao Tiêu Hào không cho Châu Vương Bình chút thể diện nào. Triệu Hùng và Ôn Linh Anh cũng đã đoán được.

Ngoại trừ Châu Thiên Bắc và Long thiếu gia, những người khác đều là những người thông minh.

Tiêu Hào thấy Châu Vương Bình không lên tiếng, lại tiếp tục khiêu khích: "Sao? Tôi đã tuyên chiến với nhà họ Châu các ông rồi, ông thân là nhị đương gia sao đến một cái rắm cũng không đánh thể? Châu Vương Bình, tôi thấy ông còn chẳng bằng Châu Thiên Bắc"

Châu Vương Bình hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

Ông ta mỉm cười, một nụ cười cứng nhắc: "Tiêu Hào, nếu như cậu đã muốn khai chiến với nhà họ Châu, vậy thì đương nhiên chúng tôi sẽ đỡ lấy. Tôi chỉ không biết là cậu có đỡ nổi hay không?"

Tiêu Hào cười rất thản nhiên: "Ta sẽ trực tiếp tiêu diệt nhà họ Châu của ông, biến nhà họ Châu các ông thành cặn bã!" Hai mắt đối diện nhau, tia lửa bắn ra.

Tiêu Hào tiếp tục khiêu khích, muốn Châu Vương Bình phải ra tay. Nếu ông ta không nhịn được mà ra tay, vậy thì lúc đó Tiêu Hào có thể đánh lại một cách công khai, đường đường chính chính đánh cho Châu Vương Bình một trận nhừ tử, khiến cho ông ta trong vài tháng tới không dậy nổi khỏi giường. Tuy nhiên, Châu Vương Bình đã không làm gì cả. "Ha ha .." Tiếng cười của Châu Vương Bình phá tan bầu không khí vô cùng im ắng. “Thật thú vị, Tiêu Hào, tôi sẽ chơi với cậu từ từ!” Vẻ mặt của Châu Vương Bình trở lại bình tĩnh. “Được, tôi rất mong đợi. Tiêu Hào vẻ mặt mong đợi: “Tôi chỉ sợ nhà họ Châu của ông không chơi nổi!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Tiêu Hào đã khiêu khích lâu như vậy Châu Vương Bình từ đầu đến cuối vẫn không ra tay. Nếu Châu Vương Bình đã không trúng kế, vậy thì đã đến lúc Tiêu Hào phải rời đi rôi. "Chúng ta đi thôi!" Tiêu Hào bước tới, nắm lấy tay Liễu Nguyệt Hân, xoay người rời đi. Không ai ngăn Tiêu Hào. Nhìn Tiêu Hào rời khỏi tầm mắt của mọi người, mọi người đang có mặt ở đó đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ôn Linh Anh cũng đem người rời đi. Vấn đề đến đây là kết thúc.

Long thiếu gia bò từ mặt đất dậy, sắc mặt tái nhợt. - “Giám đốc Châu!” Triệu Hùng mồ hôi nhễ nhại, vội vàng chào hỏi, nụ cười trên mặt so với lúc khóc còn khó coi hơn: “Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra...

Châu Vương Bình lạnh lùng nhìn Triệu Hùng một cái, cắt ngang lời Triệu Hùng: "Chuyện không liên quan đến ông, là hai tên nhóc con này tự chuốc vạ vào thân." “Chú hai!” Châu Thiên Bắc bị thương đã được người dìu qua. “Chú hai, chú đến đây mà không bênh vực cho cháu, lại còn nói những lời như vậy. Chú còn xin lỗi thẳng Tiêu Hào khốn kiếp đó! Chú hai, chú làm mất hết thể diện nhà họ Châu chúng ta rồi! Tại sao chú lại làm như vậy?"

Châu Vương Bình tràn ngập ý muốn giết người, hung hãng áp sát vào Châu Thiên Bắc. Ông ta không muốn lãng phí một lời nào với tên ngốc Châu Thiên Bắc, nếu không phải Châu Thiên Bắc là con trai của gia chủ nhà họ Châu, Châu Vương Bình đã làm thịt thắng vô dụng này rồi.

Đột nhiên, Châu Thiên Bắc toàn thân run lên, cả người như rơi vào thế giới âm mấy chục độ, cả người đều cứng đờ. Chú hai nổi giận rồi, anh ta không dám nói thêm nữa. Nhưng trong lòng lại thầm chửi, tại sao ông ta lại đối xử khách sáo với Tiêu Hào mà lại vô lễ với mình như vậy. Tại sao nhà họ Châu phải sợ Tiêu Hào.

Châu Vương Bình lập tức gọi hai người dưới quyền đang ở bên ngoài vào đưa Châu Thiên Bắc đến bệnh viện. “Đi theo chú. Châu Vương Bình trừng mắt nhìn Long thiếu gia. Long thiếu gia trong lòng rất bất an và càng ngày càng căng thẳng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Anh ta thà thấy Châu Vương Bình tức giận còn hơn là nhìn Châu Vương Bình không nói không rằng. Châu Vương Bình đưa Long thiếu gia đến một quán bar dưới danh nghĩa họ Châu. Trong phòng riêng chỉ có hai người Châu Vương Bình và Long thiếu gia. "Tiêu Hào! Tiêu Hào! Tiêu Hào!" Châu Vương Bình hoàn toàn phát điên, cầm lấy bình rượu trên bàn, hung hãng ném từng bình một xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Long thiếu gia ở bên cạnh bị dọa cho run lẩy bẩy, không dám hé răng.

Trong nhiều năm, không ai dám nói lời cay nghiệt trước mặt Châu Vương Bình, tất cả mọi người đều rất kính nể Châu Vương Bình. Toàn bộ thế lực ngầm ở Danh Nam đều do Châu Vương Bình nằm giữ. Thế nhưng hôm nay thể diện của ông đã bị Tiêu Hào giẫm đạp lên hết lần này đến lần khác. Chuyện ngày hôm nay đã khiến Châu Vương Bình mất sạch thể diện

Nhưng mà, ông ta nhất định phải chịu đựng, ông ta là người làm chuyện lớn, ông ta có thể chịu được sự ác ý này.

Là người đàn ông trưởng thành phải biết ứng phó thích hợp tùy theo tình hình, sự nhục nhã ông ta phải chịu được ngày hôm nay, một ngày khác ông ta sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần.

Sau khi trút giận xong, sắc mặt Châu Vương Bình trở lại bình thường, ông ta cũng bình tĩnh trở lại. Vài người phục vụ đến dọn đồ uống trên mặt đất. "Ngồi xuống!"

Long thiếu gia ngồi đối diện với Châu Vương Bình, cả người mồ hôi nhễ nhại. “Còn nhớ những lời lần trước chú nói với cháu không!” Châu Vương Bình hỏi. “Nhớ.” Long thiếu gia rụt rè trả lời.

Châu Hách lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long thiếu gia: "Nếu nhớ, tại sao cháu lại phạm sai lầm? Ai bảo cháu khiêu khích Tiêu Hào?"

Long thiếu gia vội vàng giải thích: "Chú hai, Tiêu Hào kêu người đuổi học cháu, cháu chỉ muốn trả thù... "Cháu còn dám giải thích sao? Đồ ngu, còn chưa biết hối hận!" Châu Vương Bình tức giận, cầm lấy ly rượu ném lên đầu Long thiếu gia.

Choang! Ly rượu bị đập vỡ, Long thiếu gia đầu chảy máu, nhưng không dám lau. “Chú hai, cháu sai rồi!” Long thiếu gia vội vàng quỳ xuống đất.

Châu Vương Bình tức giận nói: "Cháu đứng lên cho chú. Cháu cử động một tí là quỳ, có ra dáng đàn ông chút nào không hả!"

Long thiếu gia đứng dậy, hai chân run rẩy. "Ngồi xuống!"

Long thiếu gia ngồi đối diện với Châu Vương Bình, giống như một cậu học sinh đã làm sai điều gì đó, với vẻ mặt vừa oan ức vừa sợ hãi. “Cháu có biết bố cháu chết như thế nào không?” Châu Vương Bình bình tĩnh lại, châm một điều xì gà, hít một hơi.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK