Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Đỗ Thanh Như còn sống, còn giữ lại được chút hơi thở cuối cùng, điều này liên quan rất nhiều đến sự kiên cường, lòng tin và sự dũng cảm.

Tiêu Hào vỗ nhẹ lên lưng Đỗ Thanh Như, an ủi cô. Có những việc, có những cảm giác cần phải được giải quyết và thổ lộ bởi chính bản thân cô, Tiêu Hào chỉ có thể ở bên cạnh cô mà thôi.

Dần dần thì cảm xúc của Đỗ Thanh Như cũng đã bình tĩnh hơn, cô không thể tin được rằng mình đang sống, cô biết rất rõ là khi đó bản thân mình đã bị tra tấn đến mức nào rồi.

Bây giờ cô chẳng những còn sống mà các bộ phận cơ thể đều bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chẳng hề có dấu vết của việc đã từng bị thương nữa rồi.

Cô biết, những chuyện này đều là nhờ Tiêu Hào làm, Tiêu Hào là người đã cứu cô, chính anh đã dùng bí pháp thần bí của mình để khôi phục lại cơ thể cô như ban đầu.

Mãi khoảng mười phút sau, cảm xúc của Đỗ Thanh Như mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Đỗ Thanh Như rời khỏi vòng tay của Tiêu Hào, ngại ngùng nhìn anh.

“Xin lỗi anh Tiêu, tôi đã đánh mất bảo vật của anh rồi.”

Bảo vật trong phòng đấu giá có giá khoảng mấy chục tỷ đồng, Đỗ Thanh Như cảm thấy rất có lỗi khi không bảo vệ tốt được bảo vật đó.

Tiêu Hào nắm tay Đỗ Thanh Như, an ủi cô: “Đây không phải là lỗi của cô, mà là do tôi không tốt tôi đã tự ý nhét cô lên thuyền, khiến một mình cô bị lộ ra trước mắt kẻ địch.”

“Cô gặp phải những đau khổ ấy đều là do tôi không chăm sóc tốt cho cô.”

Tiêu Hào chỉ nói đúng sự thật, anh nắm lấy tay Đỗ Thanh Như cũng không phải là vì có ý gì đặc biệt, mà chỉ đơn giản là muốn an ủi Đỗ Thanh Như, truyền cho cô thêm sức mạnh để cô có thể nhanh chóng thích nghi được với tất cả mọi chuyện. Đỗ Thanh Như thầm cảm thấy rất ấm áp.

“Tiêu đại sư, vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Chuyện này bên Hồn Điện phải chịu trách nhiệm chứ? Do người bên Hồn Điện đã phản bội chúng ta!” Đọc truyện hay trên truyen88.vip

“Đúng vậy, là do người bên Hồn Điện đã phản bội chúng ta.” Tiêu Hào giải thích những chuyện đã xảy ra ở chỗ này: “Người bên Hồn Điện nói rằng sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này rồi dẫn chúng ta lên hòn đảo này”

“Cường giả của Hồn Điện muốn giết chúng ta để diệt khẩu, tôi đã giết một đảo chủ của Hồn Điện rồi, còn đảo chủ còn lại thì đã trốn thoát..."

Tiêu Hào nói tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra cho Đỗ Thanh Như.

Sau khi nghe xong thì Đỗ Thanh Như cảm thấy rất bất ngờ, cô thật sự không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như bây giờ, bảo vật bị người của thế lực khác cướp mất, người của Hồn Điện đáng ra phải giúp đỡ khách hàng tìm bảo vật lại hoặc bồi thường một số tiền tương ứng.

Nào ngờ người của Hồn Điện chẳng những không tìm lại được bảo vật, không bồi thường gì cho khách hàng mà lại nghĩ đủ mọi cách để giết chết khách hàng.

“Xin lỗi anh Tiêu” Đỗ Thanh Như áy náy xin lỗi anh. “Tất cả là tại tôi... do tôi kéo anh đi tham gia lần đấu giá đó. Bây giờ chúng ta đã đắc tội người của Hồn Điện rồi, sau này, tôi sợ rằng anh Tiêu sẽ gặp rất nhiều phiền phức đấy.”

Tiêu Hào nói: “Dù sau này Hồn Điện không làm phiền tôi thì tôi cũng sẽ đi tìm họ để làm phiền thôi.”

Mấy năm trước, Tiêu Hào và tổng điện chủ của Hồn Điện đã từng có giao ước rằng hai bên không xâm phạm lẫn nhau, nước sông không phạm nước giếng.

Bây giờ người của Hồn Điện lại làm ra những chuyện hèn hạ, vô liêm sỉ, làm hại người hại dân như vậy, còn dùng cơ thể người để làm thí nghiệm, bồi dưỡng họ thành sát thủ; bắt rất nhiều người lên đảo để nhốt như vậy, những chuyện này, Tiêu Hào tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đỗ Thanh Như lại lo lắng hỏi: “Tiêu đại sư, vậy chúng ta ở đây, thể bảo vật phải làm thế nào đây?”

Đỗ Thanh Như vẫn luôn nghĩ về đá lưu lỵ, bởi vì đối với cô, bảo vật của gia tộc là thứ rất quan trọng, nếu sau lần này vẫn không thể cầm được đá lưu ly về thì tất cả mọi công sức trước giờ đều thành công cốc hết rồi.

Tiêu Hào nói: “Tôi biết rồi. Người bên Âm Quỷ Tông đã cướp đi bảo vật của chúng ta, đợi sau khi xử lý xong chuyện này thì tôi dẫn cô đến Âm Quỷ Tông, đòi lại bảo vật của chúng ta.

“Còn những người dám tổn thương cô thì tôi sẽ khiến người đó phải trả giá đắt gấp trăm lần!”

Đỗ Thanh Như nghe nói ba chữ Âm Quỷ Tông thì thầm cảm thấy hơi hoảng sợ.

Âm Quỷ Tông là một tông phái bên phía Tây Cảnh, là một tà phái rất lớn mạnh.

“Tiêu đại sư, chuyện này chúng ta có thể để cho người của Long Tổ đi giải quyết, bảo họ giúp chúng ta đi, nếu chúng ta trực diện chống lại Âm Quỷ Tông thì liệu có thể thắng nổi họ không?”

Đỗ Thanh Như biết Tiêu Hào mạnh đến mức đi ngược lại cả những quy tắc bình thường, nhưng đó là Âm Quỷ Tông đấy!

Tiêu Hào giải thích: “Chúng ta tham gia buổi đấu giá ngầm của Hồn Điện, mà những buổi đấu giá như thế thì thường sẽ không được bảo vệ, người bên Long Tổ sẽ không quan tâm đến chuyện đó đâu.”

“Cô đừng nghĩ gì nhiều, chuyện này tôi sẽ sắp xếp chu đáo, không có vấn đề gì đâu.”

Nhưng Đỗ Thanh Như vẫn cảm thấy rất sốt ruột: “Chúng ta đến Âm Quỷ Tông để tìm bảo vật, vậy bên chúng ta có bao nhiêu người?”

Tiêu Hào đáp: “Đối phó với Âm Quỷ Tông thì chỉ cần một mình tôi là đủ rồi.” Đỗ Thanh Như không tin: “Anh nói gì cơ? Một mình anh?”

Tiêu Hào khẽ gật đầu, nói với giọng điệu chắc nịch: “Đúng rồi, lúc đó tôi sẽ dẫn cả cô đi cùng nữa, cô cứ đứng ngoài xem trò vui là đủ rồi.”

Đỗ Thanh Như tưởng rằng Tiêu Hào đang nói đùa, một người thì sao có thể đấu lại được cả Âm Quỷ Tông chứ?

Nhưng rồi Đỗ Thanh Như lại thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên định của Tiêu Hào, chắc chắn là anh không đùa.

Vào giây phút đó, bỗng Đỗ Thanh Như cảm thấy người đàn ông trước mặt mình có hình tượng phi thường vĩ đại, trong mắt cô, trong lòng cô, người đàn ông này càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng trở nên bí ẩn hơn.

Cô tin rằng Tiêu Hào có thể giải quyết được chuyện này một mình. Đọc truyện hay trên truyen88.vip

Sau khi hai người hàn huyên xong, Tiêu Hào nói: “Thanh Như, cô vừa mới khôi phục lại, cả người vẫn còn rất yếu, cô tranh thủ nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta cùng nhau rời khỏi hòn đảo này.”

Đỗ Thanh Như khẽ gật đầu, sau đó nằm xuống, Tiêu Hào còn chu đáo đắp chăn lên cho cô.

Đỗ Thanh Như thấy Tiêu Hào đối xử với mình tốt như vậy thì cũng thầm cảm thấy rất ấm lòng.

Thật ra Tiêu Hào cũng không nghĩ gì nhiều, anh cho rằng đây là những điều mà mình phải làm, một người đàn ông chăm sóc cho một cô gái là lẽ đương nhiên.

Những chuyện đã xảy ra với Đỗ Thanh Như cũng có liên quan ít nhiều đến Tiêu Hào thật, vậy nên anh cũng muốn báo thù cho Đỗ Thanh Như, đồng thời còn muốn tìm lại bảo vật của mình.

Còn nữa, sau khi đến hòn đảo này, phát hiện ra bí mật của Hồn Điện, phát hiện ra thủ đoạn tàn nhẫn của họ, xét trên phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là chuyện tốt.

Nếu Tiêu Hào không phát hiện ra những bí mật này thì sau này Hồn Điện còn có thể hại thêm nhiều người hơn nữa, thậm chí còn có thể cướp đi nhiều đứa trẻ khác.

Tiêu Hào đã phát hiện ra chuyện này rồi thì anh cũng quyết tâm phải điều tra rõ ràng mọi chuyện ở Hồn Điện, rồi một mẻ hốt gọn cả lũ.

Khoảng năm giờ sáng, giáo sư Dương đến gặp Tiêu Hào, nói rằng tất cả mọi người đã tập hợp xong rồi.

Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như rời giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, ăn một ít bánh mì có sẵn rồi lái một chiếc xe jeep đến nơi tập hợp của mọi người. Trên đảo, mặt trời mọc khá là sớm,

uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK