Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Tình hình hiện giờ, Bạch Triều Vĩ thấy vẫn chưa phải lúc ra tay.

Thất Sát lạnh lùng nói: “Gia chủ, nhiều người ở đây đang nhìn như vậy, ông lần lượt muốn giết cháu gái tôi, không sợ khách khứa nhìn chuyện cười của nhà họ Bạch sao?”

Bạch Triều Vĩ hung dữ nói: “Thất Sát, không phải tôi không để ý tới tình cảm anh em.

“Liễu Nguyệt Hân tặng quà giá rẻ sỉ nhục nhà họ Bạch trước, sau đó lại ra tay thương tổn Bạch Như Mai!”

“Hôm nay tôi phải chấp hành gia pháp, tự tay xét xử Liễu Nguyệt Hân!” “Ha ha... Liễu Nguyệt Hân tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Bạch Triều Vĩ.

“Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là kẻ ác tố cáo trước, cái gì gọi là đổi trắng thay đen.”

“Bạch Như Mai vốn sỉ nhục tôi, lần lượt áp chế tôi, nhục nhã tôi.”

“Cô ta cướp quà tôi tặng sinh nhật em gái, ném lên trên mặt đất.”

“Cho dù như thế nào, tôi cũng là chị Như Mai, tôi không so đo với cô ta, lúc ấy tôi nhặt ngọc bội lên thì không có chuyện gì rồi.”

“Nhưng mà Bạch Như Mai càng quá đáng, giẫm ngọc bội ở dưới chân!”

“Chẳng những giảm ở dưới chân, còn giảm mạnh lên nó, tiếp tục nhục nhã tôi.”

“Gia chủ Bạch, khách khứa ở đây đều đang nhìn, ông nói xem, là người nào sỉ nhục người nào!”

Khách khứa ở đây đều không nói chuyện, loại tình huống này, bọn họ không thể ra tay.

Đây là chuyện của nhà họ Bạch, những người khác không có biện pháp ra mặt giúp đỡ.

Hơn nữa gia chủ Bạch đang giải quyết chuyện này, không cần những người khác nhúng tay.

Bạch Triều Vĩ tức giận nhìn Liễu Nguyệt Hân: “Là cô đưa quà giá rẻ sỉ nhục nhà họ Bạch trước, cô biết rõ rành rành là sinh nhật của Ái Linh, nhưng cô vẫn lấy đồ rác rưởi ra, cô có rắp tâm gì!”

“Như Mai ra mặt là xuất phát từ ý tốt, chỉ muốn dạy cho cô mà thôi!”

“Con bé dạy cô ứng xử như thế nào, xử sự như thế nào!” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

“Vậy mà cô không nhìn ý tốt của người ta, hại Như Mai!”

Không thể không nói, tài ăn nói của Bạch Triều Vĩ vô cùng tốt, nói trắng ra là làm như vậy vì tốt cho Liễu Nguyệt Hân.

Chỉ cho Liễu Nguyệt Hân chút giáo huấn, mà Liễu Nguyệt Hân lại ra tay độc ác.

Liễu Nguyệt Hân đã sớm chuẩn bị, cô không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Ý của gia chủ Bạch, ngọc bội trong tay tôi là đồ rác rưởi, là sỉ nhục nhà họ Bạch?”

Bạch Trường Nhân ở bên cạnh tức giận nói: “Liễu Nguyệt Hân, cô đừng làm bộ làm tịch nữa!”

“Bây giờ gia chủ tự mình xét xử cô, cô nhất định phải trả giá thật nhiều vì hành động của mình!”

“Còn không mau quỳ xuống nhận sai!"

Tình hình trước mắt, hai người rất có quyền uy và địa vị ở nhà họ Bạch đang thẩm vấn Liễu Nguyệt Hân.

Tất cả mọi người nhìn ra được, bọn họ muốn Liễu Nguyệt Hân trả giá thật nhiều, báo thù cho Bạch Như Mai.

Liễu Nguyệt Hân liếc mắt nhìn Bạch Trường Nhân một cái, không để ý đến.

“Các người biết chân Bạch Như Mai bị nổ như thế nào không? Xin hỏi mọi người, là tôi ra tay sao?”

“Bây giờ tôi nói cho các người biết, là ngọc bội trong tay tôi.”

“Các người dám nói ngọc bội trong tay tôi là đồ rác rưởi sao?”

“Ngọc bội trong tay tôi là bùa hộ mệnh, bùa hộ mệnh cường đại!”

Bùa hộ mệnh sao?

Những lời này vang lên, rất nhiều khách khứa nhớ tới tình hình vừa rồi.

Không ai nhìn thấy Liễu Nguyệt Hân ra tay như thế nào, chân của Bạch Như Mai đã bị nổ.

Bây giờ tất cả mọi người hiểu rõ, là lực lượng của bùa hộ mệnh!

Khóe miệng Bạch Triều Vĩ giật giật, Bạch Trường Nhân cũng đã hiểu rõ.

Bọn họ sớm đã biết đối phương có pháp bảo, bùa hộ mệnh, cũng là một loại pháp bảo!

Nhưng mà ngọc bội trong tay Liễu Nguyệt Hân quá bình thường, cho dù Bạch Thế Dân là giám định bảo vật rất lợi hại cũng không nhìn ra được!

Liễu Nguyệt Hân tiếp tục nói: “Vừa rồi Bạch Như Mai không ngừng nhục nhã tôi, không ngừng giẫm lên ngọc bội kia.”

“Bùa hộ mệnh cảm nhận được công kích từ bên ngoài, tất nhiên là lực lượng sẽ khởi động”

“Bạch Như Mai bị lực lượng của bùa hộ mệnh tấn công, là cô ta gieo gió gặt bão.”

“Không liên quan gì tới tôi!” Sắc mặt Bạch Triều Vĩ lập tức trở nên trắng bệch.

Khóe miệng Bạch Trường Nhân giật giật.

Bọn họ nhục nhã đối phó Liễu Nguyệt Hân, tìm lý do là Liễu Nguyệt Hân tặng quà giá rẻ.

Nhưng mà bây giờ quà trong tay người ta là bùa hộ mệnh cường đại, cũng không phải quà giá rẻ.

Thậm chí quà mà khách khứa khác đưa tới hôm nay, đều không có giá trị cao như ngọc bội trong tay Liễu Nguyệt Hàn!

Tu vi của Bạch Như Mai là Huyền Thông, bùa hộ mệnh khởi động xong, trực tiếp nổ nát một chân.

Vậy lực lượng của bùa hộ mệnh rất đáng sợ.

“Tôi không tin!” Bạch Trường Nhân đi tới: "Giao ngọc bội cho tôi, tôi muốn kiểm tra!”

Liễu Nguyệt Hân nói: “Bùa hộ mệnh, lực lượng phong ấn ở bên trong, cảnh giới của ông căn bản không kiểm tra được.”

“Nếu như ông hoài nghi thứ này, ông có thể tấn công tôi.”

“Không phải là ông muốn giết tôi sao? Đến đây đi!”

“Dùng lực lượng rất mạnh của ông tới giết tôi đi.”

Liễu Nguyệt Hân tràn ngập tự tin.

Cô tin tưởng vào lực lượng của bùa hộ mệnh, chỉ cần Bạch Trường Nhân tấn công, tuyệt đối sẽ tự mình chuốc lấy khổ cực.

Bạch Trường Nhân nhớ tới chuyện vừa rồi, con gái dùng lực muốn giảm vỡ ngọc bội, nếu là ngọc bội bình thường, đã sớm vỡ thành bột phấn.

Đương nhiên bùa hộ mệnh là thật, nhưng mà Bạch Trường Nhân không thể tiếp nhận chuyện thực con gái bị phế đi. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

Ông ta vô cùng đau lòng.

Ông ta chỉ có một đứa con gái như vậy, ông ta hao hết tâm sức bồi dưỡng con gái nhiều năm như thế. Bây giờ lại bị phế đi! Liễu Nguyệt Hân khiến Bạch Trường Nhân ra tay tấn công. Nhưng Bạch Trường Nhân không dám.

Ông ta đã trọng thương, nếu không ngăn được lực lượng của bùa mệnh, có khả năng bị bùa hộ mệnh giết chết.

Bởi vì bây giờ tấn công, là đánh chính diện, lực lượng của bùa hộ mệnh chắc chắn cũng phản kích chính diện.

Nhưng mà đây cũng là một cơ hội, dốc toàn lực đánh ra một kích, chỉ cần có thể phá vỡ lực lượng của bùa hộ mệnh, có thể giết chết Liễu Nguyệt Hàn!

Giết thì giết, là Liễu Nguyệt Hân bảo ông ta tấn công, đến lúc đó Bạch Trường Nhân có biện pháp đẩy hết trách nhiệm.

Vẻ mặt Bạch Trường Nhân liên tục thay đổi.

Ông ta nghĩ một lát, nhưng vẫn từ bỏ.

Ông ta nhìn vẻ mặt tràn ngập tự tin của Liễu Nguyệt Hân nên từ bỏ.

Không người nào sẽ lấy tính mạng của mình ra nói đùa.

Bạch Trường Nhân nghiến răng, cố gắng khiến mình bình tĩnh. Ông ta thực sự không ngờ, sẽ thua bởi một con nhóc!

Liễu Nguyệt Hân liếc thấy Bạch Trường Nhân không ra tay, cố ý nói: “Bác cả, bây giờ không ra tay, lát nữa sẽ không có cơ hội đâu.”

Khóe miệng Bạch Trường Nhân giật giật, đối mặt với khiêu khích của Liễu Nguyệt Hân, ông ta không dám cử động.

Tất cả mọi chuyện đều đã nói rõ, không phải lỗi của Liễu Nguyệt Hân. Bạch Triều Vĩ cũng không có biện

uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK