Tiêu Hào cũng rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt, trong lòng đã sớm dâng lên sát khí vừa lửa giận, bừng cháy ngọn lửa báo thù. Anh chờ đợi ngày này đã rất nhiều năm, bây giờ kẻ địch đang đứng ngay trước mặt anh. Hôm nay Tiêu Hào nhất định phải tự tay giết chết Tần thiếu chủ!
Tiêu Hào tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Tần thiếu chủ, ánh mắt như kim chích: “Tần thiếu chủ, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt. Hôm nay... chính là ngày chết của anh!”
Tiêu Hào không bày ra bất cứ khí thế, cũng không dùng bất cứ lực lượng nào, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần thiếu chủ. Tần thiếu chủ cảm thấy trái tim mình như rơi xuống vực sâu, cả người vô lực, dường như ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Đây chính là ánh mắt của đế vương! Bậc đế vương đã giấu đi tất cả khí tức và sát khí, chỉ nhìn chăm chú đã đủ để khiến Tần thiếu chủ chịu không nổi, khí huyết cuồn cuộn dâng lên. Tần thiếu chủ vội vàng vận công chống cự, thế này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vẻ mặt Tần thiếu chủ vẫn tràn đầy tự tin: “Tiêu Hào, hôm nay cậu dẫn theo đông người tới đây, xem ra là đã chuẩn bị đầy đủ, tìm được bằng chứng để giết tồi rồi đúng không?” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Tiêu Hào bắt đầu tuyên bố tội ác của Tần thiếu chủ: “Tôi tìm anh có hai việc.”
“Thứ nhất, anh đã sai khiến người nhà họ Hàn, liên lạc với sát thủ của thủ độ Võ Thần đuổi giết tôi.”
“Thứ hai, sáu năm trước, anh đã âm mưu lên kế hoạch, hợp tác với nhà họ Liễu, nhà họ Chu, nhà họ Đường ở thành Danh Nam, tiêu diệt nhà họ Tiêu chúng tôi chỉ vì muốn cướp đoạt ngọc Huyết Phật của nhà họ Tiêu!”
“Một trận hỏa họa đã cướp đi tính mạng của mười ba người nhà họ Tiêu. Tần thiếu chủ, anh đã biết tội chưa?”
Nhớ tới những ký ức đau khổ đó, trên người Tiêu Hào tràn ngập sát khí, trong mắt xuất hiện tơ máu. Tần thiếu chủ cảm nhận được sát khí của Tiêu Hào, đang dốc hết sức chống lại.
Nhưng anh ta vẫn bị sát khí của Tiêu Hào gây thương tích, liên tục lùi về sau năm sáu bước, khóe miệng trào ra máu tươi. Tần thiếu chủ lau vết máu trên khóe miệng, cười nói: “Thú vị, chẳng trách có thể đánh bại cha tôi. Thực lực của cậu đúng là vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Chỉ riêng sát khí đã có thể khiến tôi bị thương.”
Nếu Tiêu Hào muốn, chỉ cần sát khí cũng đủ để xế xác Tần thiếu chủ thành từng mảnh. Nhưng Tiêu Hào muốn giết Tần thiếu chủ, muốn tuyên bố tất cả tội lỗi của anh ta, khiến anh ta nhận tội rồi mới có thể chết. Bây giờ còn chưa phải là lúc đó.
Tiêu Hào ép sát từng bước, hét lên: “Tần thiếu chủ, anh còn không nhận tội hå!"
Tần thiếu chủ vẫn mỉm cười, nụ cười tràn đầy tự tin, ấm áp như gió xuân. Anh ta bình tĩnh nhìn Tiêu Hào.
“Đúng vậy, hết thảy đều là do tôi làm. Chính tôi đã thuê sát thủ ở thủ đô Võ Thần giết cậu. Thảm án diệt môn của nhà họ Tiêu các cậu sáu năm trước cũng do một mình tôi lên kế hoạch. Ngọc Huyết Phật của nhà họ Tiêu các cậu cũng bị tôi cướp đi.”
Tần thiếu chủ trực tiếp thừa nhận mọi tội trạng của mình.
Người nhà họ Tần đều thay đổi sắc mặt. Người bên phía Tiêu Hào rất kinh ngạc. Họ cho rằng Tần thiếu chủ sẽ ngụy biện, không chịu thừa nhận mọi chuyện là do anh ta làm. Tất cả nhân chứng vật chứng mà bên phía Tiêu Hào chuẩn bị chắc chắn sẽ có thể đưa Tần thiếu chủ ra trước pháp luật, cuối cùng nhận lấy cái chết!
Từ ban đầu tới bây giờ, Tiêu Hào đã chuẩn bị rất nhiều. Tất cả những gì anh đã làm đều chỉ vì một mục đích, đó là bắt được kẻ chủ mưu – Tần thiếu chủ để trừng trị tội ác của anh ta. Trang Diệu Linh, Hàn gia chủ, Thu Hồng cùng với những người khác đều là nhân chứng mà Tiêu Hào tìm đến! Còn vị trí của ngọc Huyết Phật thì Trang Diệu Linh đã điều tra được, nằm ở một nơi bí mật cách sơn trang nhà họ Tần mười mấy cây số.
Tiêu Hào chuẩn bị nhiều như vậy, đầy đủ nhân chứng vật chứng, gióng trống khua chiêng xông tới đây, muốn cùng Long Vũ thẩm phán Tần thiếu chủ. Nhưng bây giờ Tần thiếu chủ lại lập tức thừa nhận mọi tội ác của mình. Anh ta không hề ngụy biện một câu, anh ta công khai nói với Tiêu Hào rằng tất cả mọi chuyện đều do tôi làm. Mọi sự chuẩn bị của Tiêu Hào cứ như đều thất bại, cứ như Tiêu Hào dồn hết sức tung ra một quyền đấm nát Tần thiếu chủ, nhưng lại đấm hụt.
Chiêu này của Tần thiếu chủ khiến Tiêu Hào rất khó chịu. Có điều nếu đối phương đã nhận tội thì Tiêu Hào có thể khiến anh ta chết ngay bây giờ!
Chung quanh đột nhiên im phăng phắc. Không ai ngờ được rằng Tần thiếu chủ lại nhận tội. Bầu không khí áp lực đến đáng sợ, cứ như sắp nổ tung.
Tần Lập Huân vô cùng khiếp sợ. Long Vũ tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Tần thiếu chủ: “Nếu anh đã nhận tội, người đầu, bắt giữ Tần thiếu chủ.
“Hãy khoan!” Tần Lập Huân vội vàng tiến lên can ngăn. Mặc dù Tần Lập Huân không biết con trai mình muốn làm gì, nhưng bây giờ con trai đã thừa nhận mọi tội ác, có tổ trưởng Long tổ ở đây, vậy thì có thể trực tiếp kết tội con trai, giết chết con trai ngay tại chỗ. Tần Lập Huân không hiểu tại sao đứa con trai luôn chín chắn của mình lại nhận tội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Long Vũ lạnh lùng nhìn Tần Lập Huân: “Tần gia chủ, ông muốn ngăn cản chúng tôi chấp pháp hả?”
Tần Lập Huân nói: “Đương nhiên tôi không dám ngăn cản cậu chấp pháp, nhưng bây giờ con tôi lại thừa nhận mọi tội ác, chắc chắn là có điều kỳ quặc. Mọi người đều biết Long tổ muốn trừng trị một ai thì phải lấy ra bằng chứng đầy đủ. Nếu các cậu có thể đưa ra đẩy đủ bằng chứng thì mới được phép bắt giữ con tôi.”
Tiêu Hào nói: “Tần gia chủ, ông muốn bằng chứng chứ gì? Tôi có thể lấy từng bằng chứng ra chậm rãi nói cho ông nghe, để ông tâm phục khẩu phục, để ông nghe xem mấy năm nay con trai ông đã làm những gì. Tất cả bằng chứng đều sẽ được công bố, thẩm phán sẽ được tiến hành minh bạch.
Long tổ trưởng, nơi này giao cho anh.” Long Vũ đang định triển lãm bằng chứng, lúc này Tần thiếu chủ lại lên tiếng. Vẻ mặt anh ta vẫn không hề sợ hãi. Anh ta kéo tay bố mình nói: “Bố à, bố xem Tiêu Hào và người của Long tổ đều tràn đầy tự tin, công khai dẫn theo bao nhiêu người tới nhà họ Tần chúng ta, còn dám giết hai trưởng lão của nhà họ Tần, lần này chắc chắn họ đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn có bằng chứng đủ để dồn con vào chỗ chết. Cho nên không cần thiết kêu họ bày ra bằng chứng nữa. Con nhận hết tội ác của mình. Mọi chuyện đều do một mình con gây ra, không liên quan gì tới nhà họ Tần, một mình con sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm.
Tần thiếu chủ muốn gánh vác tránh nhiệm một mình.
“Các người có thể thẩm phán tôi tại đây, cũng có thể giết tôi ngay tại đây. Nhưng các người lại không thể làm tổn thương bất cứ ai của nhà họ Tần, bởi vì mọi chuyện đều do tôi làm, cha tôi không biết, người khác trong nhà họ Tần lại càng không hay biết! Cho nên, Tiêu Hào, hôm nay cậu chỉ có thể đối phó với một mình tôi, không thể đụng vào bất cứ ai trong nhà họ Tần! Cậu nói xem tôi nói có đúng không? Cậu không có bằng chứng khác để đối phó với nhà họ Tần!”
Tần thiếu chủ cười lạnh. Trong lòng anh ta đã sớm có kế hoạch.