Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ *team nha !!!


Những âm khí này phát ra từ lều trại của Thạch Đức Quy và Lãnh Quế Anh.

Những người khác đang ngủ rất sâu và chỉ có cảnh giới của Tiêu Hào mới có thể cảm nhận được những luồng khí kỳ lạ này.

Có người đang luyện âm công rất độc ác, những âm công này có thể hấp thụ năng lượng dương khí mạnh mẽ trong cơ thể con người. Tiêu Hào đã biết rằng chính Lãnh Quế Anh là người đã luyện kỹ năng này.

Làm thế nào mà một người phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi lại có thể luyện một loại công pháp ác độc như vậy chứ?

Đột nhiên Tiêu Hào nhớ lại Bạch Ái Linh nói rằng Lãnh Quế Anh thích phẫu thuật thẩm mỹ để sửa chữa cơ thể của cô ta và cần sức mạnh của Âm Linh Thạch để bảo dưỡng nhan sắc cho cô ta.

Trong lòng Tiêu Hào đã có câu trả lời là chắc chắn Lãnh Quế Anh không phải ở tuổi đôi mươi.

Vài phút sau, luồng âm khí kỳ lạ kia biến mất. Vào sáng sớm hôm sau mọi người thức dậy.Thạch Đức Quy được ai đó đánh thức, khi Tiêu Hào nhìn thấy Thạch Đức Quy thì sắc mặt anh ta xám xịt, ấn đường xanh lại. Đêm qua, anh ta đã bị Lãnh Quế Anh hút hết dương khí đi rồi.

Những người khác cũng không nghĩ nhiều. Bọn họ đều cho rằng tối hôm qua hai người họ mây mưa thất thường, không biết tiết chế nên mới thành ra như vậy.

Tuy nhiên, khi mọi người đang ăn cơm thì Tiêu Hào đã đến gần quan sát và phát hiện ra rằng không phải Thạch Đức Quy bị hút hết dương khí mà trở nên suy yếu.

Thạch Đức Quy cũng đang tu luyện một loại công pháp tà ác nào đó.

Tiêu Hào đã hiểu được một điều rằng những người đang tu luyện một loại công pháp nào đó đều cần đến túi mật rắn.

Khi họ có được túi mật rắn thì công lực của họ sẽ được tăng lên rất nhiều và thậm chí là đột phá.

Không phải ngẫu nhiên mà ba người Thất Sát, Lãnh Quế Anh, Thạch Đức Quy lại tụ họp cùng một chỗ với nhau.

Tất nhiên, Tiêu Hào không hề lo lắng chút nào. Anh chỉ giả vờ rằng anh không biết gì cả.

Sau bữa ăn, mọi người tiếp tục lên đường. Càng vào sâu trong núi, nhiệt độ càng giảm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số đội lính đánh thuê và đội ngũ thám hiểm.

Họ cũng đi ngang qua một số môn phái võ thuật và khi đi dọc theo lộ trình của mỗi môn phái thì sẽ bịgång hỏi.

Những môn phái này làm như vậy là để đề phòng một số kẻ thù xâm nhập vào khu vực lân cận của môn phái mà gây bất lợi cho họ. Cánh cổng Huyền Âm là trong một hẻm núi sâu ở vùng núi nhưng vị trí của động Huyền Âm lại cách cánh cổng của Huyền Âm hơn tám mươi dặm. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tru*yện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !

Cứ hai mươi dặm thì mọi người lại nghỉ ngơi một lát, như vậy đối với những người có thể lực mạnh mẽ không có gì là mệt mỏi cả.

Họ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào trên đường đi, đạo trưởng Nguyên đã dẫn mọi người tránh khỏi tất cả các khu vực nguy hiểm.

Tối hôm sau, mọi người đến cắm trại bên hồ. Khi họ nghỉ ngơi vào buổi tối, Thạch Đức Quy và Lãnh Quế Anh lại ngủ cùng nhau.

Hai người họ hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Vào khoảng mười giờ tối, Tiêu Hào đang chuẩn bị ngủ thì giọng nói của Bạch Ái Linh từ bên ngoài truyền đến. “Đại sư Tiêu, tôi có chuyện muốn tìm anh." Tiêu Hào bước ra khỏi lều, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?"

Bạch Ái Linh chỉ về hướng hồ nước xa xa, nói: “Chúng ta đi qua đó đi.”

Hai người tận dụng ánh trăng và đến bên hồ. Dưới ánh trăng sáng, một cơn gió thoảng qua. Lậptức trên mặt hồ xuất hiện những gợn sóng giống như những vì sao xinh đẹp đang lướt nhẹ trên mặt nước vậy. “Đại sư Tiêu, tôi nhận được tin tức rằng đoàn người của Lãnh Quế Anh dự định sẽ giết chết tất cả những người săn kho báu."

Tiêu Hào nhìn ánh trăng trên mặt hồ và thản nhiên nói: “Tôi đã biết từ lâu rồi, cô tìm tôi là muốn cùng tôi liên thủ có phải không?"

Bạch Ái Linh giật mình, cô ta không ngờ Tiêu Hào biết chuyện này và còn đoán được cô ta đang nghĩ gì nữa. “Anh biết Lãnh Quế Anh sẽ giết chúng ta, vậy anh không lo lắng gì sao?” Bạch Ái Linh hỏi. “Tại sao phải lo lắng chứ?” Tiêu Hào thản nhiên nói: “Những người đó không thể làm hại tôi được đâu. Bọn họ muốn giết tôi thì tôi sẽ giết bọn họ.”

Lời nói của Tiêu Hào rất kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng... Bạch Ái Linh không nhìn thấy một chút kiêu ngạo nào trên gương mặt của Tiêu Hào. Thậm chí giọng nói của anh cũng rất bình tĩnh, như thể... anh đang nói về một điều nhỏ nhoi nào đó mà anh không hề quan tâm đến vậy.

Thực sự Tiêu Hào có đủ sức mạnh để giết nhiều người như vậy sao?

Bạch Ái Linh vẫn rất lo lắng nói: “Trước đây, tôi và ông nội Thất Sát không sợ Lãnh Quế Anh và nhưng bây giờ Lãnh Quế Anh đã tìm được Thạch Đức Quy,mà Thạch Đức Quy lại mang theo bốn vị cường giả Huyền Thông. Bọn họ có sáu người nên tôi và ông nội Thất Sát không chắc sẽ đối phó với họ được.” “Đại sư Tiêu, chúng ta cần hợp lực để đối phó với Lãnh Quế Anh” Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net

Thực ra, Bạch Ái Linh không cần phải đến gặp Tiêu Hào vì chỉ cần Lãnh Quế Anh muốn giết tất cả mọi người thì nhất định Tiêu Hào sẽ ra tay.

Nhưng cô ta lo lắng nên cách tốt nhất là hợp lực với Tiêu Hào và có thời gian chuẩn bị sớm càng sớm càng tốt.

Tiêu Hào liếc nhìn Bạch Ái Linh và nói: “Nếu cô sợ, tại sao không rút lui đi? Nếu bây giờ cô rút lui thì có thể Lãnh Quế Anh sẽ không đối phó với cô nữa.” “Người của nhà họ Bạch chúng tôi làm việc sao có thể bỏ dở giữa chừng được chứ?" Bạch Ái Linh nói: “Hơn nữa, nhà họ Bạch của chúng tôi cần một Âm Linh Thạch loại tốt nhất. Nếu tôi thực hiện nhiệm vụ thất bại thì khi trở về tôi sẽ bị họ cười nhạo” “Đại sư Tiêu, tôi cần anh giúp đỡ.

Tiêu Hào thản nhiên nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô chết đâu.”

Tiêu Hào sẽ không để Bạch Ái Linh chết trước khi điều tra rõ ràng về chuyện trước đây của Bạch Đình Quốc và Lưu Nguyệt Hân.

Hơn nữa, Bạch Ái Linh là kẻ thù của Bạch Đình Quốc, nếu cô ta muốn chết thì phải chết trong tay của Bạch Đình Quốc chứ không thể chết trong tay người khác.Bạch Ái Linh vui mừng khôn xiết: “Nói như vậy thì có nghĩa là đại sư Tiêu đã đồng ý liên thủ với tôi rồi sao?” “Không.” Tiêu Hào nói: "Tôi sẽ bảo vệ cô, không cho cô chết chứ không phải là liên thủ với cô.” “Còn nữa, cứ gọi tôi là Tiêu Hào được rồi, tôi không phải là đại sư gì đó đâu.”

Tiêu Hào nói xong liền xoay người rời đi.

Bạch Ái Linh hơi sững sờ, anh nói muốn bảo vệ cô ta sao?

Còn bảo cô ta gọi tên của anh nữa chứ.

Chẳng lẽ Tiêu Hào có ý với cô ta ư?

Nếu không thì tại sao lại nói là sẽ bảo vệ cô ta chứ? Bạch Ái Linh nhớ lại rằng trước đây Tiêu Hào đã giết Uông Giang Cần và Đỗ Kỳ Phong nhưng lại không giết cô ta.

Thì ra là còn muốn quấn quýt cô ta để làm chuyện này.

Tuy nhiên, Tiêu Hào luôn tỏ ra rất bình tĩnh và anh lại không thể hiện rằng anh thích cô ta một chút nào cá.

Bạch Ái Linh suy nghĩ rất nhiều, bất kể lần này Tiêu Hào đến đây với mục đích gì thì Tiêu Hào đều đứng về phía cô ta rồi.

Bạch Ái Linh nhìn hồ nước xinh đẹp mà thở phào nhẹ nhõm.

Vào buổi sáng thứ ba, mọi người đều dậy sớm.

Cập nhật nhanh nhất t*rên tamlinh247.net
uploads

uploads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK