Chương 95: Tiêu Hào nằm viện
Tôn Ðang Diêu vô cùng sốt ruột: "Mau, đưa Tiêu Hào đi bệnh viện!"
Tiêu Hào giả bộ hôn mê, trong lòng đang tính toán kế hoạch. Tiêu Hào sử dụng kỹ thuật cơ thể của mình để tránh đạn, có thể phán đoán quỹ đạo chuyển động của viên đạn với độ chính xác vô cùng cao.
Đối phương nhằm chính xác vào đầu và tim, căn bản không thể bắn chính xác để giết chết Tiêu Hào.
Tiêu Hào cố ý phân tán công lực để mình trúng đạn.
Tiêu Hào bị thương sẽ khiến kế hoạch của anh càng trở nên hoàn hảo.
Cảnh sát muốn giúp đỡ, Liễu Nguyệt Hân che chở Tiêu Hào, quát to: "Cút ngay, các người cút hết cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy người của sở cảnh sát!"
Người của sở cảnh sát muốn đưa Tiêu Hào đi bệnh viện, Liễu Nguyệt Hân không cho.
Cô căn bản không tin người của sở cảnh sát
Tôn Ðang Diêu vẻ mặt tự trách: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ mà thôi." "Cút!" Trong mắt Liễu Nguyệt Hân mang theo tơ máu, vô cùng phẫn nộ: "Lập tức cút ra khỏi công ty của tôi!"
Bảo an của công ty hỗ trợ, giúp băng bó cầm máu, lập tức đưa Tiêu Hào xuống lầu, Liễu Nguyệt Hân tự mình lái xe đưa anh đến bệnh viện. Mấy người Tôn Ðang Diêu cũng lái xe, mở còi cảnh sát, đi phía trước mở đường. Xe của sở cảnh sát là xe đặc thù, tất cả các xe khác đều phải nhường đường, vượt đèn đỏ đi đến bệnh viện.
Bất kể thế nào, Tiêu Hào là do người của sở cảnh sát làm bị thương, Tôn Đang Diêu nhất định không thể để cho Tiêu Hào gặp chuyện không may.
Tôn Ðang Diêu là người thông minh, anh ta đã suy đoán, Lương Hoàng đột nhiên nổ súng, tám chín phần mười là do người nhà họ Lương sai khiến! "Không nên đến Bệnh viện Nhân dân, đến Bệnh viện
Bộ binh 529.
Tiêu Hào đang hôn mê ở ghế sau, đột nhiên tỉnh lại, Tiêu Hào đã điểm ba huyệt vị trên ngực mình.
Liễu Nguyệt Hân cả kinh: "Tiêu Hào, anh đừng nói chuyện, tình hình của anh hiện tại rất nguy hiểm!"
Tiêu Hào cười cười: "Chỉ là trúng ba viên đạn mà thôi. Mấy năm nay anh ở trên chiến trường tự sát, đã bị vô số vết thương do trúng đạn. Vết thương này không đáng kể." "Chuyện nhỏ."
Liễu Nguyệt Hân nào có tin lời Tiêu Hào nói, cô lo lắng không thôi, nước mắt không nhịn được trào ra: "Tiêu Hào, lúc này mà anh còn cười ra tiếng" "Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em biết làm thế nào bây giờ?"
Với công lực hiện tại của Tiêu Hào, đạn anh cũng không sợ, sao có thể sợ đạn được.
Tiêu Hào cười cười: "Nguyệt Hân, anh thực sự không việc gì, lo lái xe đi, đừng lo lắng cho anh."
Liễu Nguyệt Hân sao có thể không lo lắng? Trong lòng cô đang nóng như lửa đốt.
Sau khi đến Bệnh viện 529, xe của Liễu Nguyệt Hàn thuận lợi đi vào, mà xa của sở cảnh sát phía sau lại bị chắn ngoài cửa. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Tại cửa bảo vệ, có hai người lính đứng thẳng tắp.
Tôn Ðang Diêu lấy giấy tờ tùy thân ra: "Chúng tôi đang điều tra một vụ án, đi cùng chiếc xe phía trước."
Binh sĩ dáng vẻ giải quyết việc chung: "Đây không phải bệnh viện, người không phận sự miễn vào."
Tôn Ðang Diêu biết, Bệnh viện 529 không mở cửa với bên ngoài, nhưng trước đó anh ta cầm giấy tờ tùy thân đi tới vài lần đều được, lần này tại sao lại không được?
Tôn Ðang Diều nói: "Xe trước mặt là người của bộ binh sao?"
Giọng binh sĩ lạnh như băng: "Người trước mặt có giấy chứng nhận chiến sĩ Bắc Cảnh, đương nhiên có tư cách đi vào!" "Mời các vị quay về đi!"
Giọng Tôn Đang Diêu lạnh xuống: "Đồng chí này, vụ án tôi đang điều tra vô cùng quan trọng. Nếu như xảy ra chuyện, anh không gánh nổi hậu quả đâu!" "Còn không cho qua!"
Binh sĩ vẫn giữ thái độ giải quyết việc chung như cũ, không hề tức giận: "Chúng tôi cũng chỉ thực hiện mệnh lệnh, làm tốt nhiệm vụ của mình." "Không có giấy chứng nhận binh sĩ, bất kể là ai cũng không được đi vào." "Moi quay vê!"
Binh sĩ nói xong, tay phải đã đặt lên súng bên hông, đám người Tôn Đang Diệu bất đắc dĩ, Bệnh viện Bộ binh ai cũng không dám xông vào, cũng không chấp nhận giấy xác nhận của sở cảnh sát, chỉ có thể quay lại.
Tiêu Hào được bác sĩ và y tá đẩy vào phòng cấp cứu, Liễu Nguyệt Hân chờ ở bên ngoài, đứng ngồi không yên. Trong phòng cấp cứu, Tiêu Hào đang nằm trên giường phẫu thuật, mấy bác sĩ và y tá đều rời khỏi, chỉ còn lại một bác sĩ trung niên đeo kính. "Viện trưởng Khương, lâu rồi không gặp"
Tiêu Hào đột nhiên ngồi dậy trên giường phẫu thuật, sờ sờ vùng ngực bị thương của mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn bác sĩ trung niên. Tiêu Hào trúng ba phát đạn, nhìn không giống người bị thương. Nếu như là người bình thường, bị thương nặng như thế đã sớm hôn mê, phải cấp cứu rồi. Nhưng với Tiêu Hào, trúng ba phát đạn cũng chỉ giống như vết thương ngoài da mà thôi. "Bái kiến thần y đại nhân!"
Người trung niên nửa quỳ trên mặt đất, hành đại lễ, vẻ mặt tràn đầy sùng kính và kích động. "Viện trưởng Khương, đứng lên đi, hiện tại tôi là một công dân bình thường, không phải thần y" Tiêu Hào cười nói.
Người trung niên chính là Viện trưởng Bệnh viện Bộ binh, Khương Hoàn.
Khương Hoàn có thể trở thành Viện trưởng Bệnh viện Bộ binh, tất cả những gì ông ta có hiện tại đều là nhờ Tiêu Hào đề bạt.
Không có Tiêu Hào giúp đỡ, sẽ không có Khương Hoàn hiện tại.
Khương Hoàn hiểu ý Tiêu Hào, không thể bại lộ thân phận, ông ta lập tức đổi giọng, vẻ mặt tôn kính. "Anh Tiêu, vết thương bị đạn bắn của anh không có gì đáng ngại chứ?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Khương Hoàn biết rõ sức mạnh của Tiêu Hào, ông ta không hiểu tại sao với thực lực của Tiêu Hào mà anh lại có thể trúng đạn?
Cho dù là trúng đạn, Tiêu Hào cũng có thể tự mình xử lý, sao lại phải đến bệnh viện? Ông ta không có hỏi nhiều, chỉ hỏi xử lý vết thương do trúng đạn như thế nào.
Tiêu Hào nói: "Trước tiên kiểm tra cho tôi, chẩn đoán chính xác vết thương của tôi." "Sau đó các ông dựa theo vết thương của tôi, làm một quá trình phẫu thuật giả. Tôi cần một ca bệnh hoàn chỉnh, không được xảy ra bất cứ sai sót nào." "Hiểu chưa?"
Trong lòng Khương Hoàn tràn đầy nghi vấn, thế nhưng ông ta không hỏi. "Anh Tiêu, tôi sẽ sắp xếp "phẫu thuật" cho anh."
Khương Hoàn đích thân kiểm tra vết thương cho Tiêu
Hào, ghi vào hồ sơ.
Sau đó, Khương Hoàn rời khỏi.
Tiêu Hào sờ sờ lồng ngực mình, cởi quần áo, ngồi xếp bằng, hai tay bắt đầu làm thủ thế biến ảo phức tạp.
Từng luồng sức mạnh thần bí tuôn ra từ đan điền, chảy về phía trái tim, bao vây lấy trái tim, bảo vệ tim mạch.
Ngay sau đó, ở ba chỗ bị thương, đạn trong cơ thể bắt đầu di động, bị một luồng sức mạnh thần bí thúc đẩy, theo vết thương dần dần hướng ra bên ngoài.
Một viên.
Hai viên.
Ba viên.
Ba viên đạn, toàn bộ bị đưa ra bên ngoài cơ thể, rơi xuống giường phẫu thuật. Giống như cảnh cao thủ nội lực thâm hậu bức ám khí ra ngoài cơ thể trong tiểu thuyết võ hiệp.
Tiêu Hào nhìn thoáng qua mấy viên đạn, cười cười: "Lương Thế Khoan, xem ra giết một mình ông còn chưa đủ. Mấy năm nay, ông ở nhà họ Lương tác oai tác quái, làm hết tất cả những chuyện xấu xa!" "Gia chủ nhà họ Lương mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ông, mặc kệ ông làm xằng làm bậy!" "Nhà họ Lương các người không phải muốn thu mua công ty của vợ tôi sao?" "Vậy thì... tôi cho nhà họ Lương các người đổi chủ!"
Tiêu Hào lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video.
Video này chính là video từ lúc Lương Thế Khoan gây sự ở công ty nhà họ Liễu, mãi cho đến lúc người của sở cảnh sát nổ súng, Tiêu Hào bị đưa đi. Một đoạn video hoàn chỉnh.
Cuộc đối thoại, âm thanh, hình ảnh, tất cả đều có độ phân giải cao!
Tiêu Hào tung đoạn video này ra, anh muốn mọi thứ tiếp tục lan rộng.
Tiêu Hào bấm điện thoại của Băng Sương.
Băng Sương thở hổn hển: "Nam Đế, tôi đã nhận được video của anh, tôi biết nên làm như thế nào." "Tôi sẽ để video này lan truyền với tốc độ nhanh nhất, để các phương tiện truyền thông lớn lan truyền nó." "Đoạn video này, không ai có thể chặn được, nhà họ
Lương chỉ có thể tức chiết mà thôi" "Đó chính là những gì tôi muốn." Tiêu Hào nói
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!