Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Châu chủ hít một hơi thật sâu: “Ông Dương, không sao.” “Lần này Vực chủ ra mặt, thì bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Châu chủ vỗ vai quản gia Dương vài cái, hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trong lòng quản gia Dương có chút không yên tâm: “Ông chủ, có một vài lời, tôi biết tôi không nên nói, nhưng tôi nhất định phải nói.” “Tôi luôn cảm thấy Tiêu Hào là người thâm tàng bất lộ.” “Tôi cũng đã xem qua các tư liệu liên quan Tiêu Hào, anh ta trước giờ chưa từng thua, không có.” một lần cũng “Anh ta đến từ thành phố nhỏ, thân phận khi lộ diện lại mỗi lúc một mạnh hơn.” “Tôi thật sự lo lắng... Tôi lo lắng Vực chủ không thể trấn áp nổi Tiêu Hào” “Tôi sợ... Tình huống xấu nhất sẽ xảy ra.

Sự lo lắng của quản gia Dương không phải khôngcó lí do.

Trước đây, khi Chu Thục Nhi đi xử lý chuyện của hang động Huyền Âm, quản gia Dương cũng đã từng khuyên Châu chủ.

Sức hấp dẫn của Linh Trì đối với tất cả mọi người quá lớn, ông ấy để Chu Thục Nhi đi xử lý một cách êm đẹp.

Nhưng Chu Thục Nhi lại không nghe khuyên bảo, cuối cùng lại gây ra biết bao nhiêu chuyện.

Châu chủ nói: “Ông Dương, Thục Nhi và Soái đều đã xảy ra chuyện, hiện tại tôi còn lại gì nữa đâu?” “Nếu đã làm rồi, tôi cũng không thể quay đầu lại được nữa. “Tôi nhớ ông vẫn còn hai đứa con trai, bọn chúng đang sống ở bên ngoài phải không?” “Sau khi làm xong chuyện này, bảo con trai ông đến chỗ tôi làm việc.

Lời nói của Châu chủ làm cho quản gia Dương sửng sốt.

Ý tứ của Châu chủ rất rõ ràng, con trai con gái của ông ấy đều chết rồi, hiện tại, muốn con trai của quản gia Dương đến, Châu chủ nhất định sẽ cố gắng mà nuôi dưỡng chúng. “Cảm ơn ông chủ đã đề bạt!” Quản gia Dương đã cảm kích đến mức rơi nước mắt.

Ông ấy cũng không tiếp tục khuyên Châu chủ nữa, ông ấy đương nhiên hiểu rõ, Châu chủ đã không thể làm theo ý mình được nữa rồi.Châu chủ cười nói: “Đi làm việc đi, đem toàn bộ Linh Thạch mà tôi đã cất giữ lấy ra đi, bỏ vào trong một túi xách nhỏ mà mang đi.” “Nhớ kỹ, biển số xe phải làm giả.

Quản gia Dương đã đi theo Châu chủnhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng xảy ra sai sót, đương nhiên lần này cũng sẽ không xảy ra. “Đúng rồi, ông chủ, Đào Anh Nhàng đã tỉnh lại rồi, anh ta muốn gặp ông.”

Đào Anh Nhàng bị thương nặng như vậy, nếu quản gia Dương không nói, thì Châu chủ cũng sẽ đi thăm anh ta.

Quản gia Dương đi xử lý công việc, Châu chủ đến căn biệt thự số năm trong trang viên, để gặp Đào Anh Nhàng đang ở trong phòng ngủ trên lầu hai.

Ở đây có hai vệ sĩ và một bác sĩ đang chăm sóc cho Đào Anh Nhàng. “Ông chủ. “Ông chủ.

Sau khi Châu chủ bước vào, ba người đều cùng chào ông một cách cung kính.

Châu chủ nói: “Các người ra ngoài trước đi.”

Sau khi ba người bước ra ngoài, cửa cũng được đóng chặt lại.

Đào Anh Nhàng cả người nằm ở trên giường quấn đây băng gạc, chỉ lộ ra đôi mắt.

Toàn thân từ trên xuống dưới đều bị gãy xương, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.“Ông chủ!” “Thứ cho tôi không thể hành lễ

Đào Anh Nhàng nằm ở trên giường nhìn Châu chủ, trong đáy mắt tràn đầy vẻ kính trọng. “Anh Nhàng, cậu đã vất vả rồi.” Châu chủ ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy dáng vẻ của Đào Anh Nhàng, trong lòng có chút chua xót. “Ông chủ, đều là tại tôi không tốt, là tôi không bảo vệ tốt cho cậu chủ và cô chủ.” “Ông chủ, ông đã giao phó cậu chủ cho tôi, mà tôi lại...Huhu. "

Đào Anh Nhàng đau khổ không dứt, nước mắt cũng đã trào ra khắp mặt.

Kỹ năng diễn xuất của Đào Anh Nhàng quá tốt hiện tại chính là mèo khóc chuột, nhưng Châu chủ lại hoàn toàn không hề hay biết.

Đôi mắt của Châu chủ cũng đã đỏ lên: “Chuyện này không trách cậu, cậu đã làm rất tốt rồi, nếu như không có video mà cậu đưa tới, thì chỉ sợ rằng hung thủ sẽ không thừa nhận.” “Tất cả đều đã qua rồi, cậu dưỡng thương cho tốt “Đừng quá đau lòng..

Châu chủ rất xem trọng Đào Anh Nhàng.

Tu vi của Đào Anh Nhàng không cao, nhưng lại rất thông minh, năng lực xử lý công việc cũng rất tốt, những năm qua đã dạy rất nhiều điều cho Chu Soái, rất nhiều chuyện, cũng là anh ta bày mưu tính kế choChâu chủ.

Mấy năm qua, Châu chủ để Đào Anh Nhàng đến bên cạnh Vực chủ ở thành phố Thanh Hà, cũng là vì tìm kiếm thông tin và kho báu ở núi Bàn Long.

Núi Bàn Long có bất kỳ kho báu gì, Đào Anh Nhàng căn bản lần đầu tiên lấy được tin tức, rồi sẽ nói cho Châu chủ.

Sau đó, Châu chủ sẽ sử dụng một vài thủ đoạn, để đoạt được bảo vật.

Chuyện của Linh Trì, cũng là do Đào Anh Nhàng nói với ông ngay từ đầu.

Đương nhiên, là lần đầu tiên Lục Việt xảy ra chuyện, Đào Anh Nhàng đã liên lạc với ông, sau đó, Lục Việt mới được Chu Thục Nhi liên lạc.

Hai người nói chuyện được một lúc, Đào Anh Nhàng đột nhiên nói: “Ông chủ, tôi nghe ông Dương nói, lần này Tiêu Hào muốn đối đầu với Vực chủ sao?” “Ông chủ, ông Dương rất lo lắng cho ông, tôi cũng rất lo.” “Ông đừng có bất cứ dính líu nào với Tiêu Hào, đừng có chọc vào người đó. “Ông chủ, Linh Trì không có duyên với chúng ta, chúng ta nên từ bỏ đi.

Đào Anh Nhàng nói ra những lời sáo rỗng, hắn trước giờ luôn là người của Lục Việt. Ủng hộ team chúng mình bằng* cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net

Châu chủ nghe thấy Đào Anh Nhàng đang lo lắng cho chuyện này, liền nói: “Từ lúc bắt đầu, chúng ta đã tiến vào cục diện này rồi, không còn cách nào có thể rút lui được nữa.“Nếu bây giờ rút lui, Vực chủ sẽ không bỏ qua cho tôi.” “Hơn nữa, em trai tôi chính là do hắn giết, tôi nhất định phải khiến hắn trả giá."

Đào Anh Nhàng bèn lo lắng: “Ông chủ, bất luận giữa Tiêu Hào và Vực chủ xảy ra chuyện gì, thì ông cũng tuyệt đối đừng nhúng tay vào. “Đã muộn rồi.” Châu chủ nhìn thấy quản gia Dương và Đào Anh Nhàng quan tâm mình như vậy, trong lòng cực kì vui vẻ. “Sao lại muộn chứ?" Đào Anh Nhàng nắm chặt lấy tay của Châu chủ: “Ông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Ông nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

Châu chủ nhìn thấy ánh mắt chân thành của Đào Anh Nhàng, trong lòng lại có chút khó chịu, cẩn thận mà kéo cánh tay của anh ta đặt xuống. “Cậu dưỡng thương cho tốt đi, tay của cậu không nên cử động lung tung, nếu không sẽ rất khó hồi phục" “Tôi nói cho cậu biết, Vực chủ muốn giết Tiêu Hào.” “Vực chủ sẽ không tự mình mà ra mặt đối đầu với Tiêu Hào, ông ta đã để tối ra mặt để giải quyết chuyện này.” Châu chủ vốn dĩ chẳng muốn nói ra chuyện này, nhưng suy nghĩ một lúc lại nói ra, muốn xem thử Đào

Anh Nhàng có ý kiến gì không.

Trong ánh mắt của Đào Anh Nhàng hiện lên vẻảm đạm. “Ông chủ, tôi biết tình hình hiện tại của ông đang rất khó khăn, ông nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, Vực chủ bảo ông đi giết người, ông nhất định phải nắm chắc được điểm yếu của Vực chủ, nếu lỡ như Vực chủ muốn vứt bỏ ông, thì ông nhất định có được năng lực bảo vệ chính mình.

Châu chủ gật đầu: “Trong sảnh lớn của biệt thự, đầu đầu cũng có người bí mật theo dõi.” “Vực chủ sai tôi giết người, đều được ghi lại.” “Sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Châu chủ đương nhiên đã chuẩn bị sẵn đường rút lui cho mình.

Đào Anh Nhàng lộ ra vẻ mặt an tâm: “Ông chủ, ông nhất định phải bảo trong “Lần này giết Tiêu Hào, nhất định phải thành công!”

Châu chủ cũng không nói gì thêm nữa: “Được rồi, cậu dưỡng thương cho tốt đi, những chuyện còn lại, câu không cần quan tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”

Châu chủ rời khỏi căn phòng.

Đào Anh Nhàng lập tức lấy ra chiếc điện thoại di động được giấu dưới gối, đây là chiếc điện thoại dự phòng, chiếc điện thoại bí mật, là điện thoại được dùng để liên lạc một chiều với Lục Việt.

Anh ta cố gắng chịu đựng sự đau nhức từ cánh tay truyền đến, mà gửi một tính nhắn cho Lục Việt.
1341677678.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK