Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 993: Đặt cược trong một phút

Bởi vì khi một sát thủ có danh tiếng xấu thì sẽ chẳng có ai thuê người đó làm việc.

Hơn nữa, tổ chức sát thủ không muốn bất kỳ ai trong đó mang tiếng xấu cả.

Thầy Viên thích nhất là tính cách bộc trực của Cổ Trung Phong, nói. “Tôi đang có vũ khí sử dụng trong cảnh giới Dương

Thần, liệu anh có hứng thú không?” Cổ Trường Phong nghe thấy vậy, vội nói: “Không biết thầy Viên đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay lập tức!”

Dù bây giờ Cổ Trung Phong có bận rộn đến đâu, chắc chân anh ta sẽ chạy tới ngay vì người bên kia nói thứ giao dịch là vũ khí của cảnh giới Dương Thần.

Thầy Viên nói cho Cổ Trung Phong biết nơi ông đang ở hiện tại.

Hơn hai giờ sau, Cổ Trung Phong đã xuất hiện trước mặt mọi người,

Anh ta mặc một chiếc áo choàng đen có mũ trùm kín đầu, không nhìn rõ mặt.

Rõ ràng Cổ Trung Phong không muốn ai biết vẻ bề ngoài của mình.

Hơi thở cường đại quanh toàn thân anh ta được che dấu rất tốt, không ai có thể nhận ra được thực lực thật sự của anh ta.

Thực lực của Tiêu Hào vẫn chưa khôi phục, thậm chí anh còn không nhìn được cảnh giới của Cổ Trung Phong.

Nhưng Tiêu Hào biết rằng Cổ Trung Phong có những vũ khí có thể che dấu được dòng máu mạnh mẽ trong hắn, cũng có cả pháp khí che dấu được cảnh giới của anh ta.

Cổ Trung Phong quét mắt nhìn mọi người ở đây một lượt, sau đó bước đến bên giường.

Nhìn thấy ông bạn già đã bị phế đi hai cái chân cùng một cánh tay đang nằm trên đó, hơi thở của Cổ Trung Phong đã thay đổi.

Đó là một sự phẫn nộ, vô cùng tức giận.

Nhưng sự tức giận này lại biến mất trong giây tiếp theo.

Cổ Trung Phong nói: “Vũ khí mà tôi muốn đâu?” Lúc này, Tiêu Hào lấy vũ khí ra và đưa cho Cổ Trung Phong.

Cổ Trung Phong thấy đó là một thanh đoản kiếm rất đặc biệt, anh ta lập tức đưa sức mạnh vào đó, kiểm tra mọi thứ xong, hắn vô cùng kinh ngạc, hơi thở trên người Cổ Trung Phong bắt đầu rối loạn.

Sau đó, Cổ Trung Phong thu hồi lại sức mạnh, cầm thanh đoản kiếm mà anh ta yêu thích đến mức không buông tay, nói: “Không biết thầy Viên muốn tôi làm gì?”

Thầy Viên nói thẳng: “Hiện tại, vũ khí này thuộc về anh, tôi muốn anh bảo vệ mọi người ở đây!”

Cổ Trung Phong nói: “Đem một thứ vô giá như vậy giao dịch với tôi, có vẻ như thầy đã động tới người không nên động, nếu tôi đoán không sai, thầy Viên chắc là gặp phải người của môn phái Vạn Kiếm?”

Thầy Viên nói: “Lần này chúng tôi đã đối địch với con trai của chủ môn phái Vạn Kiếm, cậu chủ Dương. “Tên khốn kiếp này muốn giết chết học trò của tôi, yêu cầu của tôi là anh hãy giúp chúng tôi rời khỏi đây an toàn” Cổ Trung Phong yên lặng, rõ ràng chuyện này cũng rất khó khăn với anh ta.

Tuy nhiên, nhìn thanh đoản kiếm trên tay, cuối cùng anh ta cũng đồng ý. “Được, không thành vấn đề, tôi sẽ bảo vệ mọi người ở đây “Nhưng là, tôi sẽ không thể bảo vệ mấy người các ông cả đời được!” “Cho nên tôi sẽ bảo vệ mấy người trong vòng một tháng, một tháng này tôi đảm bảo thầy trò mấy người sẽ bình an vô sự!”

Thầy Viên biết rằng Cổ Trung Phong đã rất do dự, bởi vì vừa rồi anh ta đã im lặng mất mười giây, điều này chứng tỏ anh ta đang cân nhắc ưu nhược điểm của cuộc giao dịch lần này.

Dù sao ở thành phố Đêm Đen cũng không ai dám đặc tội đến môn phái Vạn Kiếm và chủ tịch thành phố ở đây.

Cổ Trung Phong đồng ý, thứ nhất là anh ta vô cùng yêu thích thanh đoản kiểm đang cầm trong tay, thứ hai là vì quan hệ phức tạp với thầy Viên.

Thầy Viên nói: "Anh bảo một tháng, vậy thì là một tháng đi

Vì thế, sự việc đã hoàn toàn được quyết định.

Cổ Trung Phong cất thanh đoàn kiểm đi, nói: "Tôi sẽ tìm thêm người đến giúp đỡ, dù sao thì người của môn phải Vạn kiếm cũng không dễ đối phó. “Nhưng thầy yên tâm, trong vòng một tháng sẽ không ai có thể đụng vào thầy dù chỉ là một ngón tay

Sau khi nói xong, Cổ Trung Phong rời đi.

Tất cả mọi người đều biết, anh ta chỉ là đang ẩn mình đi, chỉ cần có chuyện, Cổ Trung Phong nhất định sẽ xuất hiện.

Bất cứ khi nào sát thủ muốn bảo vệ hay ám sát một người, người đó nhất định phải ẩn nấp.

Thầy Viên rất tin tưởng Cổ Trung Phong.

Tất nhiên, kể cả khi vừa rồi hơi thở và sức lực của anh ta không cảm nhận được.

Tuy vậy, ông cũng tin tưởng lời hứa của Cổ Trung Phong, một khi đã hứa, anh ta nhất định sẽ làm được. Tiêu Hào trước kia cũng từng là Ám Dạ Vương, là Vua sát thủ.

Anh hứa sẽ làm việc cho người ta, chỉ cần nhận được tiền thì nhất định phải làm, cho dù có phải trả giá bằng mạng cũng phải dốc hết sức làm.

Có lời hứa của Cổ Trung Phong, trong lòng mọi người đều nhẹ nhõm, chỉ cần mọi người đều an toàn thì tất cả những việc còn lại Tiêu Hào có thể lo liệu được.

Tiêu Hào định dùng nhẫn truyền âm để liên lạc với Niếp Vô Tình, nhưng đúng lúc này, nhẫn truyền âm của Tiêu Hào vang lên.

Chất lượng nhấn truyền âm của Trương Hồng Long vô cùng kém, những người trong Hồn Điện đã trang bị cho họ một số nhân truyền âm, nhưng khoảng cách truyền âm có han. tamlinh247.net trang web cập nhật nha*nh nhất

Giọng nói của Niếp Vô Tình từ trong nhẫn truyền âm đi ra.

Tiêu Hào định liên lạc với Niếp Vô Tình, nhưng anh ta đã liên lạc với Tiêu Hào trước, rất tình cờ. “Anh Trương, anh đang ở đâu?” “Tối hôm qua mới đang uống một nửa, anh lại chạy đi không thấy bóng dáng đâu.” “Bây giờ em tỉnh rồi lại không thấy anh đâu, anh rất cuộc là đi đâu vậy?”

Tiêu Hào nói: “Bên này tôi xảy ra ít chuyện, vừa mới hoàn thành xong, giờ đang nghỉ ngơi trong khách sạn

Niếp Vô Tình nói: “Anh mau đến đây đi, người mua hàng trải nghiệm xong rồi, hôm nay người ta sẽ thanh toán rồi mai chúng ta rời khỏi thành phố Đêm Đen.

Chuyện của Tiêu Hào có chút phức tạp, anh muốn nói chuyện này trực tiếp với Niếp Vô Tình.

Tiêu Hào bảo Tiêu Vân và Lưu Đan Bình chăm sóc cho thầy Viên, sau đó rời khỏi khách sạn.

Ngay sau khi Tiêu Hào rời khỏi, một bóng đen chợt lóe lên đứng cạnh anh, đó là Cổ Trung Phong.

Cổ Trung Phong nói: “Cậu không thể rời khỏi đây, tôi đã hứa sẽ bảo vệ bốn người các cậu, người của tôi chưa đến, cậu không được phép đi.” “Khi thủ hạ của tôi đến, tôi sẽ nhờ hai người bí mật bảo vệ cậu, khi đó cậu mới có thể rời đi.

Tiêu Hào trong lòng tán thưởng, Cổ Trung Phong thật sự chuyên nghiệp. Tiêu Hào cười, nói: “Các hạ, hiện tại tôi có việc phải làm, các hạ chủ yếu chỉ cần bảo vệ thầy Viên và hai đồ đệ của ông ấy thôi. “Về phần tôi, không sao cả, tôi có thể tránh được tại mắt của cậu chủ Dương”

Cổ Trung Phong từ chối: “Tuyệt đối không được, hiện tại cậu không thể đi, nửa giờ nữa người của tôi sẽ tới, đến lúc đó cậu mới có thể đi “Nếu bây giờ cậu còn cố tình bước thêm bước nữa, tôi sẽ ném cậu vào trong phòng.

Tiêu Nam cảm thấy Cổ Trung Phong có chút thú vị.

Tiêu Hào không thích bị người theo sau, anh suy nghĩ một chút rồi nói. “Các hạ là một sát thủ cường đại, hãy cho tôi biến mất trong tầm mắt ngài một phút.” “Nếu như tìm được tôi, tôi sẽ nghe lời các hạ! Nếu không thì chứng tỏ tài ẩn nấp của tôi hơn các hạ nhiều, cũng không cần ngài và bạn của ngài bảo vệ!”

Cổ Trung Phong cảm thấy nực cười khi nghe thấy những lời này. “Từ khách sạn này xuống tầng một, dù đi thang máy cũng phải mất một vài phút, trong vòng một phút, cậu chắc chắn vẫn phải ở trong khách sạn “Với thực lực và tốc độ của tôi, đừng nói là một phút, dù cậu rời khỏi tầm mắt tôi năm phút thì tôi vẫn sẽ tìm được thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK