Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Chương 103: Mọi việc đã xong.

Người đàn ông mặc đồ đen đang định rời đi, thì đột nhiên, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt anh ta.

Cô ta đội mũ lưỡi trai, mang áo khoác da, dáng người hoàn mỹ, nhưng chiếc mũ đã che khuất tầm mắt và khuôn mặt nên mọi người không thể nhìn thấy nét mặt của cô ta.

Cô ta chính là Băng Sương.

Cô nhận được cuộc gọi từ Tiêu Hào nói rằng có người muốn giết đại đô đốc, Băng Sương không yên tâm nên đã đích thân đến xem.

Người đàn ông áo đen lùi lại hai bước trong vô thức. Bởi vì hắn ta không hề phát hiện ra, vậy mà có người đang ở sát bên cạnh hắn.

Người phụ nữ trước mặt dường như đột nhiên từ đâu xuất hiện trước mặt hắn. “Cô chính là cao thủ ẩn trong tối lúc nãy sao?” Người mặc đồ đen hơi thở có chút mất tự nhiên. “Phải.” Băng Sương giọng điệu như phát lệnh bình thường, nói: "Buông tay chịu trói đi. "Tránh ra! Tôi không đánh phụ nữ!" Người mặc đồ đen biết hắn không phải đối thủ của người phụ nữ này, nhưng hắn tuyệt đối không thể bị bắt được. “Nhưng tôi có thể đánh đàn ông. Băng Sương lao về phía người đàn ông mặc đồ đen, trong tay không hề có một vũ khí nào.

Nhưng một con dao găm bất ngờ xuất hiện trong tay người đàn ông áo đen, đầm hướng về Băng Sương.

Nhưng con dao găm đã bị cản lại ngay lập tức.

Băng Sương tay không đoạt lại dao găm, trở ngược chặn ngay cổ người mặc áo đen.

Trong phút chốc, người đàn ông mặc đồ đen đã bị khống chế, và hắn ta hoàn toàn không thể di chuyển. “Cô..Rốt cuộc cô là ai?” Người mặc đồ đen tự hỏi liệu có phải trình độ của bản thân có thấp không.

Lần ám sát đại độ đốc này, sắp xếp vô cùng hoàn hảo, cộng với năng lực của hắn, võ sĩ bình thường hắn có thể một lúc hạ gục mười mấy tên

Không ngờ hắn lại rơi vào bẫy của đại đô đốc và bị người phụ nữ trước mặt đánh gục! Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Người đàn ông áo đen biết rằng hắn ta đã thua rồi, thua vô cùng triệt để và quá nhục nhã!

Băng Sương xé toạc khăn che mặt của người đàn ông áo đen, bên dưới là một khuôn mặt rất đẹp trai, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Băng Sương lạnh nhạt nói: "Từ cách thức trốn đạn của người lúc nãy, và từ chiêu thức một đạo dứt khoát vừa rồi, người là võ sĩ của Thiên Tượng Môn" " Thiên Tượng Môn các người luôn sống lãnh đạm xa cách, từ lúc nào lại đi làm việc cho nhà họ Lương vậy?"

Người mặc đồ đen sửng sốt, "Cô làm thế nào xem ra động tác và tư thế của tôi? Làm sao cô biết tôi làm việc cho nhà họ Lương?"

Hắn ta biết Băng Sương là một võ sĩ rất lợi hại, nhưng có rất ít người có thể nhìn thấy động tác và chiêu thức của hần ta, và hơn nữa hắn ta chỉ mới sử dụng một chiều.

Bằng Sương lên tiếng: "Nếu không muốn chết, hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tại sao các người lại làm việc cho nhà họ Lương?"

Người mặc đồ đen chỉ có thể thành thật trả lời: “Tôi nợ Lương Thế Khoan một ân tình, chuyện lần này, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. “Cầu xin cô, đừng giết tôi, đừng nói ra thân phận tôi là người của Thiên Văn Môn, nếu không...

Băng Sương cười nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh, nếu anh đã thừa nhận mình là người của Thiên Vawn Môn, được nhà họ Lương phải tới, vậy là đủ rồi. “Tôi sẽ giao anh cho đội chấp quản “Đừng mà.”

Vẻ mặt của người mặc đồ đen tràn đầy đau khổ, nói một cách cầu khẩn: “Tuyệt đối đừng, nếu như Thiên Văn Môn mà biết tôi đã làm ra chuyện như vậy, cuộc đời của tôi coi như xong” “Cầu xin cô, làm ơn thả tôi ra.

Băng Sương nói: “Anh có thôi đi không hả, không phải tự anh nói là xong, cũng không phải Thiên Văn Môn nói là xong. “Thẩm phán nói mới tính.

Băng Sương đánh một chưởng vào sau đầu người mặc đồ đen, khiến người mặc đồ đen hôn mê. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Băng Sương giao người mặc đồ đen cho đại đô đốc

Cao.

Sau đó, Băng Sương liên lạc với Tiêu Hào. “Nam Đế, mọi việc đã giải quyết xong

Băng Sương kể cho Tiêu Hào nghe quá trình chi tiết. Tiêu Hào mỉm cười: “Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ xin đại độ đốc Cao đến đội chấp quản yêu cầu đội chấp quản lập án." "Hai đoạn video cộng thêm việc tôi bị người của đội chấp quản làm bị thương, rõ ràng là người của nhà họ Lương làm, vậy mà đội chấp quản vẫn mãi không chịu lập án." “Hiện tại Ôn Linh Anh đã bị nhốt, không ai được phép gap." "Đường Tuyết Như và Trương Hồng Long vẫn còn bị giam giữ ở đội chấp quản, hai người bọn họ chưa bị thẩm vấn, ngoại trừ trưởng đội chấp quản, không có nhân viên chấp pháp nào khác được tiếp xúc với bọn họ. “Trưởng đội chấp quản rất khó chịu khi pháp đối mặt với áp lực từ nhiều phía, cho nên chúng ta nên đi giúp trưởng đội chấp quản một tay.

Băng Sương hiểu rõ: “Nam Đế xin hãy yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào. “Đúng rồi Nam Đế, đêm nay bên nhà họ Điền và đại đô đốc Cao đều gặp phải chuyện không may, tại sao lại không ai đối phó anh?”

Tin tức mà Tiêu Hào nhận được là do sát thủ Đường Thịnh của Ám Dạ gọi điện báo cho Tiêu Hào.

Người của nhà họ Đường muốn để cho nhà họ Trương, nhà họ Lương và nhà họ Liễu ra tay đối phó nhà họ Điền, đại đô đốc Cao và bố mẹ của Liễu Nguyệt Hân.

Bọn họ vẫn luôn muốn giết Tiêu Hào, giết hai người Đường Tuyết Như và Trương Hồng Long, nhưng tạm thời vẫn chưa có kế hoạch.

Tiêu Hào cũng không rõ ràng lầm, lần này nhà họ Đường không ra tay, hần là đã sớm vạch ra âm mưu gì đó. Tiêu Hào nói: "Bất luận nhà họ Đường đang giở trò quý gì, cũng không sao cả, không ai có thể thương tổn tôi.” "Làm chuyện của ngày mai cho tốt.”

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK