Chương 229: Không còn lựa chọn
"Người một nhà? Chúng ta là người một nhà à?" Lưu Ngọc Lan không chịu nổi nữa: "Tôi không hề quen biết các người, các người đúng là không biết xấu hổ!" "Những năm này, các người chưa từng quan tâm đến chúng tôi một chút nào. Ông cụ, ông chỉ quan tâm đến anh cả và các con của anh cả thôi!" "Tôi không muốn nói về tất cả những chuyện của trước đây nữa, tôi chỉ muốn nói một điều. Ông chỉ vì muốn giành lại công ty mà bắt cóc con trai ruột và con dâu của mình, không chỉ vậy ông còn đe dọa cháu gái mình bằng chính tính mạng của con trai ông ép buộc con bé phải giao lại công ty!" "Có câu hổ dữ không ăn thịt con!" "Mà ông...những chuyện mà ông làm ra đã hoàn toàn mất hết nhân tính rồi!" "Đến giờ phút này mà các người còn có mặt mũi tới đây để cầu xin chúng tôi giúp đỡ nữa à?" "Các người rơi vào kết cục như bây giờ đều là do các người gieo gió gặp bão!" "Cút đi cho tôi!" "Cút!"
Lưu Ngọc Lan càng nói càng kích động, càng uất ức tức giận không kìm chế được.
Ông cụ mặt đỏ bừng bừng, toàn thân run rẩy! Cuối cùng không chịu được, phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống sofa. “Ông nội!” Liễu Vĩnh vội vàng đến đỡ ông cụ "Ba... Dù sao đi nữa thì Liễu Kiến Quốc cũng là con trai của ông cụ, nhìn thấy ông cụ nôn ra máu như vậy, trong lòng ông ta cũng không khỏi có chút lo lắng. Liễu Kiến Quốc quyết định đi lên, rót một ly nước cho ông cụ, để ông súc miệng giúp cho ông cụ phần nào dễ chịu hơn.
Sau đó, Liễu Kiến Quốc nói: "Ba, không phải là chúng tôi không muốn giúp ba, mà là có một số việc, con thực sự cũng không thể giúp được." "Trái tim con người chỉ là máu thịt, khi chúng hoàn toàn nguội lạnh thì sẽ không có cách nào để sưởi ấm lại được." "Tuổi tác ba cũng đã cao rồi, chuyện của công ty ba cũng đừng quan tâm tới nữa, phá sản thì cứ để cho nó phá sản đi. Con sẽ đưa ba vào viện dưỡng lão để ba an dưỡng tuổi già." "Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc và đến thăm ba hàng tuần.
Liễu Kiến Quốc làm như vậy đã là quan tâm giúp đỡ hết sức.
Sau khi công ty phá sản, Liễu Kiến Quốc cho dù có thể giúp nhưng cũng không làm bất cứ điều gì, để mặc cho ông cụ Liễu tự sinh tự diệt. Nhưng ít nhất Liễu Kiến Quốc có thể sẽ chăm sóc ông cụ.
Ông cụ Liễu nắm chặt lấy tay của Liễu Kiến Quốc, nước mắt chảy dài. "Kiến Quốc ... Ba biết sai rồi." "Ba thực sự biết sai rồi..." "Tất cả những năm qua, mọi thứ ba làm đều đã sai hết rồi..."
Ông cụ rất xúc động, thực sự biết rằng mình đã sai. "Tiêu Hào, tôi có lỗi với cậu, tôi có lỗi với nhà họ Tiêu của các cậu!"
Bỗng nhiên, ông lão vừa buông tay Liễu Kiến Quốc ra, đột ngột đứng dậy đi tới trước mặt của Tiêu Hào. “Phịch” một tiếng ...
Ông cụ quỳ xuống trước mặt Tiêu Hào. "Tiêu Hào...bi kịch vào sáu năm trước của nhà họ Tiêu các cậu...tôi cũng có tham gia." "Tôi không phải con người." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ông cụ chính miệng thú nhận sự việc nhà họ Tiêu bị diệt môn vào sáu năm trước có liên quan đến ông! Ánh mắt Tiêu Hào lóe lên tia lạnh lùng: "Tôi đã sớm biết từ lâu." "Chẳng qua là cho tới nay tôi vẫn luôn nể mặt của Nguyệt Hân, nể mặt của ba mẹ nên tôi mới không làm khó ông." "Tôi bỏ qua cho ông hết lần này đến lần khác, bởi vì ông là ông nội của Liễu Nguyệt Hân! Là ba của ba mẹ tôi!" "Nếu như không có những mối quan hệ này thì ông đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!" "Vậy mà ông lại không bao giờ biết quý trọng, cứ luôn tìm mọi cách để đối phó tôi đưa tôi vào chỗ chết hết lần này đến lần khác!" "Công ty của các ông vốn dĩ sẽ không phá sản nhanh như vậy, là tôi đã nhúng tay vào. Ông tự hỏi thử xem, bản thân tôi đã muốn ông phải phá sản, muốn ông mất hết tất cả, và thậm chí là muốn ông không có nhà để về, nếu đã như vậy thì làm sao tôi có thể giúp ông được cơ chứ?" "Có trách thì trách các ông gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu!
Tiêu Hào cũng nói ra hết tất cả mọi chuyện.
Liễu Kiến Quốc, Lưu Ngọc Lan và cả Liễu Nguyệt Hân cả ba người họ không hề biết bi kịch nhà họ Tiêu bị diệt môn vào sáu năm trước có liên quan đến ông cụ, họ chỉ biết rằng nó có liên quan đến Liễu Kiến Quân mà thôi. Bây giờ, ông cụ lại tự mình thừa nhận, bọn họ không thể nào chấp nhận được! Trái tim họ đã sớm nguội lạnh.
Còn giờ đây, trái tim của bọn họ đã hoàn toàn đóng băng.
Liễu Nguyệt Hân rơm rớm nước mắt: "Ông nội, chẳng trách sau khi Tiêu Hào trở về, các người vẫn luôn ghét bỏ Tiêu Hào như vậy, chẳng trách ông tìm đủ trăm phương ngàn kế đối phó với Tiêu Hào." “Mấy người sợ Tiêu Hào trả thù nên muốn giết người diệt khẩu.
Trên mặt Liễu Kiến Quốc cũng giàn giụa nước mắt: “Ông đi đi, về sau cả nhà chúng tôi sẽ không có bất cứ quan hệ nào với ông nữa.” “Tất cả chuyện của ông tôi đã không quan tâm, cũng không muốn biết nữa.
Liễu Kiến Quốc thấy hơi choáng váng, Lưu Ngọc Lan vội vàng đỡ Liễu Kiến Quốc.
Ông cụ nước mắt giàn giụa, tròng mắt vương đầy tơ máu: “Kiến Quốc, Ngọc Lan, anh chị có thể giết chết tôi đi, anh chị cứ để tôi chết đi.” “Nhưng tôi xin cậu, xin cậu cho Liễu Vĩnh được sống” “Tôi van xin các người, giao công ty của nhà họ Liễu giao cho Liễu Vĩnh “Kiến Quân chết rồi, Kiến Phong đang ở nhà giam biên giới phía bắc, cả đời này chắc là không ra được!” “Hiện tại chỉ còn lại mình Liễu Vĩnh, van xin các người giúp tôi, hãy giúp đỡ Liễu Vĩnh!” Tiêu Hào thấy rõ ông ta cũng không thật sự nhận ra sai lầm và hối cải, ông ta làm chuyện mất hết mặt mũi này, bỏ qua tất cả mà quỳ ở đây hoàn toàn là vì Liễu Vĩnh! Lưu Ngọc Lan lại không nhịn được nữa: “Ông, đến lúc này rồi ông mới nhớ đến con trai của anh cả ư?” “Ông xứng đáng với chúng tôi sao? Ông xứng đáng với Tiêu Hào sao?” “Ông có lỗi với Tiêu Hào, cả cuộc đời ông đều không biết được!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Mặt Tiêu Hào lạnh xuống, quát lớn: "Còn chưa cút!” Đầu Liễu Kiến Quốc vô cùng choáng váng, Lưu Ngọc Lan đã dìu Liễu Kiến Quốc trở về phòng.
Tiêu Hào mở cửa đi ra ngoài, Liễu Nguyệt Hân cũng để hai người nhanh chóng rời đi. “Mày thật độc ác!” “Mày muốn ép chết tạo sao!”
Ông cụ đã rời đi trong tiếng khóc nức nở, được Liễu Vĩnh dìu đi. Liễu Vĩnh cũng không quỳ xuống, không hỏi đến người nhà của Tiêu Hào nữa. Trong mắt anh ta mang theo oán độc, cùng ông nội trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, ông cụ ngồi dựa vào ghế salon nhìn như đã già đi mười mấy tuổi, mắt sưng húp: “Liễu Vĩnh, chúng ta đã cố hết sức rồi, giờ chỉ đành chờ phá sản.
Liễu Vĩnh hiểu rõ tình hình hiện tại, anh ta cắn răng: “Cho dù nhà họ Liễu phá sản, một ngày nào đó con sẽ vực trở lại.”
Ông cụ hít sâu một hơi: "Ở đây ông còn chín mươi tỷ tiền tiết kiệm, trong tài khoản công ty còn hơn ba mươi tỷ” “Ông còn một ít vàng thỏi và đồ quý giá, con mang theo hết đi, hãy rời khỏi thành Danh Nam. “Cầm lấy số tiền này đi đến nơi khác, làm lại từ đầu và sống thật tốt.”
Liễu Vĩnh nghe ông nội nói như vậy giật nảy mình: “Ông, không được, nếu đi ông và con cùng đi!” “Con sẽ không bỏ mặc ông nội”
Ông cụ xua tay: “Nơi này tình hình rối rắm cũng cần người xử lý, nếu chúng ta mang theo tiền của công ty đi hết, bỏ lại nợ của công ty thì chúng ta đều sẽ gặp rắc rối, thậm chí phải ngồi tù. “Ông lớn tuổi rồi, sống không được mấy năm nữa, không tiếc bất cứ điều gì nữa rồi. “Con cầm hết tất cả tiền đi, còn lại mọi chuyện ông già này sẽ gánh hết “Không” Mắt Liễu Vĩnh rưng rưng, kéo cánh tay ông nội: “Ông nội, nếu con đi rồi, ông chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chúng ta cùng đi đi!” “Con vẫn chưa rõ sao?” Ông cụ nói: "Hai người chúng ta cùng đi, hoặc cùng ở lại đều sẽ xảy ra chuyện, chỉ cần ông ở lại chịu trách nhiệm, gánh chịu tất cả thì mọi chuyện trong công ty đều không liên quan đến con.” “Sau khi kết thúc, con sẽ có tiền để bắt đầu lại, ông cần ở lại để cho tất cả mọi người một câu trả lời.
Tất nhiên Liễu Vinh hiểu, chỉ là anh ta không bỏ được ông nội, anh ta không thể một mình rời đi để ông nội ở lại nơi này.
Ông nội tình nguyện chống lại mọi thứ để anh rời đi. Nhưng ông nội đã già, hơn nữa anh ta còn muốn quay lại trả thù, anh ta còn quá nhiều chuyện phải làm. Cho nên anh nhất định phải rời đi, nhất định ông nội phải là người giải quyết mọi chuyện.
Đây là lựa chọn duy nhất, con đường duy nhất.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net