Bị đánh bại những hai lần liên tiếp nhưng Ninh Khinh Vân không hề bị thương nặng dù chỉ một chút, bởi thể chất của một Đế Vương rất biến thái
Khi một Đế Vương bị ép dốc hết sức mạnh bảo vệ bản thân, muốn khiến họ bị thương thì thật sự khó càng thêm khó.
Giống như chính Mã Bảo Lâm cũng từng nói, muốn phân định thắng bại giữa hai người, chỉ e phải đọ hơn ngàn chiều mới thấm.
Ninh Khinh Vân vừa mới nhảy lên mặt đất lại, Mã Bảo Lâm đã chủ động tấn công trước. Từ trong tay ông ta xuất hiện một cây thương dài hơn ba mét, xoáy thẳng về phía Ninh Khinh Vân.
Bóng dáng Ninh Khinh Vân bồng lóe lên, tránh mũi thương hướng đến, thế nhưng cô cảm giác rằng có một nguồn sức mạnh khổng lồ nào đó đang giam cầm thân thể mình lại!
Chỉ trong chớp mắt, khả năng phòng ngự lẫn tốc độ của cô ấy đều bị hạn chế xuống còn một nửa.
Ninh Khinh Vẫn liên tục lắc mình, né tránh hai lần tấn công.
Nhưng đến lần thứ ba, trường thương đâm một cách mạnh bạo ngay ngực Ninh Khinh Vân hòng giam giữ thân thể Ninh Khinh Vân lại.
Rất may, Ninh Khinh Vân kịp thời né tránh, trường thương xuyên thẳng qua người Ninh Khinh Vân, vị trí ngay dưới tim.
Ngay giây sau, Ninh Khinh Vân dùng lực xoay người lập tức đập gãy trường thương, hơn hết là hóa giải phép gây tê ở phần trường thương còn trong thân thể.
Ninh Khinh Vân liên tục phun ra ba ngụm máu, không ngừng lùi về sau, lùi đến mấy mươi mét.
Nhưng dù cho Ninh Khinh Vân có lùi lại bao nhiêu, lùi đến đâu đi nữa thì Mã Bảo Lâm cũng đuổi theo không bỏ, từ đầu đến cuối luôn cách Ninh Khinh Vân một khoảng ảng chừng năm mươi mét. “Ngài Ma Đế ngài, cô định trốn đi đâu đây? Cô không trốn được đâu, chẳng phải cô bảo là đấu một trận ra trò với tôi đấy ư, sau bây giờ chỉ lo chạy trốn thế?”
Ninh Khinh Vân vừa chạy trốn vừa suy ngẫm, rốt cuộc tại sao lại như thế này?
Cô ấy hoàn toàn không tìm được nguyên nhân, cứ như từ sau khi cô ấy đến nơi này thì toàn bộ khả năng chiến đấu đều sụt giảm, xét ở sức mạnh, tốc độ hay lực bùng nổ đều chậm hơn, yếu hơn trước nhiều.
Ninh Khinh Vân lùi về sau, cũng là để suy ngẫm về nguyên nhân. “Mã Bảo Lâm, ông vốn không hề mạnh đến như vậy, tất cả chuyện này có vấn đề. “Lúc còn đứng ở nhà Gia tộc Đông Phương, hai ta đã đọ một chiêu với nhau. Thực lực hai ta tương đương nhau, giống như ông từng nói, trong một ngàn chiêu, hai ta hoàn toàn khó mà phân định thắng thua. Muốn giết chết người kia thì ít nhất cũng phải trên năm ngàn chiều mới được. “Nhưng vừa nãy ta chỉ mới xuất ra vài chiêu, ông đã có thể đè ép ta hoàn toàn, thậm chí còn gây tổn thương cho ta."
Mã Bảo Lâm đáp: “Đó là vì suốt bao năm qua tôi đều tu luyện không ngừng nghỉ, còn cô thì ngồi ở nơi cao kia chỉ biết lo xử lý đống giấy tờ thôi.” “Công việc cô bề bộn, làm gì còn thời gian mà đi tu luyện nữa, thế nên cô hoàn toàn không phải đối thủ của tôi!”
Dứt lời, Mã Bảo Lâm tiếp tục tấn công, chớp mắt đã tiến đến trước mặt Ninh Khinh Vân, tay huơ một chưởng thẳng vào đầu Ninh Khinh Vân.
Dưới tình thế cấp bách, Ninh Khinh Vân dùng hệ ức cố tránh thoát, nhưng vẫn không được, cô ấy chỉ đành trở tay tấn công ngược lại, đối đầu với bàn tay hung ác của Mã Bảo Lâm. “Răng rắc
Tay phải Ninh Khinh Vân gãy nát xương ngay lập tức, thậm chí phần gần tay cũng đứt lìa.
Cùng lúc đó trong tay Mã Bảo Lâm xuất hiện một thanh trường kiếm làm từ băng, nhắm ngay ngực Ninh Khinh Vân hạ xuống.
Ninh Khinh Vân phun ra máu. Giọt máu bắn thẳng lên người Mã Bảo Lâm nhưng ông ta chẳng mảy may né tránh.
Cũng bởi vì ông ta hoàn toàn không muốn né tránh. Ông ta cười gian trá, rút ra trường kiếm bằng băng trong tay mình, Ninh Khinh Vân sống soài trong vũng máu. "Ha ha ha ha!"
Mã Bảo Lâm ngửa mặt lên trời cười to: “Đây chính là ngài Ma Đế, đây là cảnh giới Đế Vương cơ đấy, quả thực quả nực cười!”
Ngay lúc Mã Bảo Lâm ngửa đầu cười to, thì đột nhiên Ninh Khinh Vân chưởng một quyền ngay bụng Mã Bảo Lâm, nằm tay cô ấy lúc này mang theo một luồng năng lượng màu đen cực kỳ khủng bố.
Một cú đấm này cực kỳ mạnh, nó khiến Mã Bảo Lâm bay thẳng ra xa năm, sáu mươi mét, sau khi nên thẳng người xuống nền tuyết thì trên mặt đất cũng bị nhấn thành một cái hố sâu, ở tận dưới hố còn trượt đi thêm hai, ba mươi mét mới dừng.
Vết thương trên người Ninh Khinh Vân nhanh chóng hồi phục lại như cũ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được là chúng đang dần lành lại.
Thứ sức mạnh thần bí này là do chính Tiêu Hào dạy cho Ninh Khinh Vân, dù cho Ninh Khinh Vân có bị thương ở ngay tim đi chăng nữa thì tất cả đều sẽ hồi phục lại, mà còn hồi phục với tốc độc chớp nhoáng nữa kìa.
Thế nên, Mã Bảo Lâm dù có tổn thương Ninh Khinh Vân bao nhiêu lần cũng vô ích, bởi vì Ninh Khinh Vân nói thẳng ra là cũng không hề bị thương thật.
Tiêu Hào vẫn luôn giấu mình trong một góc tối cũng là bởi vì lí do này, anh chắc nịch rằng đối phương không cách gì tổn thương đến Ninh Khinh Vân được nên mới thấy không cần thiết anh phải ra tay. Anh cũng tin, rằng Ninh Khinh Vân có thể giết chết Mã Bảo Lâm.
Sau khi Mã Bảo Lâm bị đánh bay ra ngoài, thì lập tức phá băng lao thẳng ra như viên đạn.
Ông ta vụt lên độ cao tầm bốn, năm mươi mét, ngay sau đó thì như biến thành một con đại bàng sải đôi cánh rộng lớn lao thẳng xuống, nhằm ngay vị trí Ninh Khinh Vân đứng cách đó mấy mươi mét mà đánh.
Từng tia chớp sáng lóa khủng khiếp đánh xuống đều tập trung vào vị trí của Ninh Khinh Vân. Ninh Khinh Vân chật vật tránh né, thế nhưng cô ấy luôn thấy tốc độ của mình bị một nguồn sức mạnh nào đó kiềm chế lại. Nhớ đọc tru*yện trên tamlinh247.net để ủng hộ team nha !!!
Có đến hơn ba mươi tia sét bổ thẳng lên người Ninh Khinh Vân, Ninh Khinh Vân bị sét đánh đến toàn thân đen xì, toàn thân biến thành một cột than đen, ngã sụp xuống đất. “Chết đi!”
Mã Bảo Lâm cũng lao đến, trong tay xuất hiện một quả cầu năng lượng, bên trong quả cầu này chứa đựng năng lượng ngũ hành, gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ông ta ném thẳng nó về phía Ninh Khinh Vân.
Ngay giây kế tiếp, một màn kỳ diệu xảy ra, vết thương trên người Ninh Khinh Vân gần như chỉ trong một giây đã lành lại hẳn.
Cô ấy tung chưởng phá tan quả cầu năng lượng Mã Bảo Lâm ném đến ngay lắp lự, sau “ầm” một tiếng, Ninh Khinh Vân lại bị đánh bay, một hố sâu hơn hai mươi mét lại hiện ra.
Mã Bảo Lâm cũng giật nảy mình, nói: “Ngài Ma Đế à, rốt cuộc cô đang sử dụng sức mạnh gì vậy? Tại sao tôi đã khiến cô bị thương đến thế mà chỉ trong tích tắc cô đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ? Đây hoàn toàn không phải sức mạnh thuộc về Ma Đô!”
Rất nhanh chóng, Ninh Khinh Vân lại từ trong lớp băng lao ra, tiến đến đối diện Mã Bảo Lâm.
Ninh Khinh Vân trả lời: “Đúng thế, đây hoàn toàn không phải là sức mạnh của Ma Đô, mà là một phương pháp chữa lành vết thương hữu hiệu nhất trên đời.” “Cho nên, ông sẽ không bao giờ có thể giết chết được ta đầu. Dù cho ta có thực sự không đánh lại ông đi nữa thì ông cũng không thể nào giết chết được ta cả. Ta có thể ở đây, tiêu hao đến năng lượng mà ông có, để đến cuối cùng ông chỉ có một con đường chết vì cạn kiệt sức mạnh thôi” “Thế à?”
Mã Bảo Lâm cười: “Lời này, hẳn là do tôi nói mới đúng. Tôi cứ tiếp tục tấn công cô, gây thương tích cho cô, rồi tốc độ hồi phục của cô cũng sẽ ngày một chậm lại, đến khi cô không thể chữa lành vết thương được nữa, thì tôi sẽ giết chết cô thôi” “Cô đầu thể không nhận ra tôi mạnh hơn có rất nhiều hay sao? Ban nãy vì cô đánh lén tôi nên chiêu ấy mới khiến tôi bị đánh bật ra, bây giờ, tôi đây sẽ không cho cô bất kỳ một cơ hội nào nữa đâu. Tôi sẽ cứ thế tấn công cô, tới khi nào cô chết thì thôi.”
Dứt lời, khí tức trên người Mã Bảo Lâm tăng ngùn ngụt, còn mạnh hơn trước đấy gấp mấy mươi lần, đập thẳng một quyền cực kỳ hung bạo, không hề có bất kỳ chiêu thức cao siêu gì, chỉ dùng hết năng lượng mình có hướng về phía Ninh Khinh Vân.
Tay phải của Ninh Khinh Vân đã bị dập nát xương từ ban nãy nên bây giờ cũng không muốn lấy cứng đối cứng chút nào. Cô ấy nâng tay lên, hóa ra từng tầng từng tầng năng lượng chống đỡ
Thế nhưng cú đấm này của Mã Bảo Lâm quá mạnh, từng chút một đập nát tất cả các tầng chắn năng lượng của Ninh Khinh Vân.
Cuối cùng, cú đấm của ông ta đập thẳng vào mặt Ninh Khinh Vân. Bấy giờ Ninh Khinh Vân cứ như diều giấy đứt dây, bay ra xa mấy mươi mét.