Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 979: Bắt bọn họ lại

Nghe được bốn chữ “buôn da bán thịt” này, trên mặt Tiêu Vân đầy vẻ rét lạnh.

Nhìn kĩ nội dung viết trên hồ sơ, Tiêu Vân rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mình lại bị đuổi học.

Nếu có học viên làm ra chuyện tổn hại đến danh dự của học viện thì học viện chắc chắn sẽ đơn phương đuổi học người đó, cuối cùng chỉ cho một tờ giấy thông báo.

Trên mặt Tiêu Vân tràn đầy vẻ phẫn nộ, cô tức giận nói: “Cậu Dương, cậu tìm người vu oan cho tôi đúng không? Mục đích của cậu là để trường học đuổi tôi, cậu muốn trả thù tôi đúng không?”

Cậu Dương cười cười, thái độ vô cùng bề trên: “Xem ra cô cũng không ngu ngốc, không sai, tôi đúng là vì trả thù cô, ai bảo đêm qua cô đắc tội tôi, đây chính là kết cục mà cô phải nhận.

Lúc này, bốn phía đã có rất nhiều người vây quanh. Bọn họ nghe được Trần Yên Nhiên ở bên ngoài làm chuyện buồn da bán thịt cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán. “Trần Yên Nhiên dù sao cũng là một trong số những hoa khôi của trường chúng ta, cô ấy làm sao có thể ra ngoài làm việc buôn da bán thịt cơ chứ? “Đúng thế, nếu cô ấy muốn, tìm bừa một người có tiền có thể làm bạn trai cũng được, làm sao lại thiếu tiền đến thể được?” “Trần Yên Nhiên trước nay đều rất kiêu ngạo, cô ấy chưa từng để ai vào mắt, rõ ràng là lần này đã đắc tội cậu Dương, cho nên mới xảy ra chuyện như thế.”

Rất nhiều người vây xem đều biết trong chuyện này có vấn đề.

Nhưng nếu đắc tội cậu Dương thì chuyện này cũng là dễ hiểu, ai cũng biết cậu Dương là người có thù tất báo.

Thế nhưng cũng không ai dám ra mặt bênh vực Trần Yên Nhiên, ai cũng sợ đắc tội cậu Dương cả.

Tiêu Hào cảm thán trong lòng, xem ra cho dù ở thế giới nào, hoàn cảnh nào, cũng đều sẽ có vài tên khốn, có vài nhân vật cao cao tại thượng, thích ức hiếp những người nhỏ yếu hơn bọn họ.

Tiêu Vân quát to: “Cậu Dương, cậu cút ngay cho tôi!

Tôi phải đi tìm viện trưởng, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng!” Cậu Dương nói: “Cô tìm ai cũng vô dụng thôi, chẳng lẽ cô không thấy sao? Hồ sơ trong tay cô chính là do đích thân viện trưởng kí tên.” “Tôi nói cho cô biết, tôi không những làm cho cô bị đuổi học, mà tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục ở lại quận Huỳnh Dương này nữa.

Lúc này Tiêu Hào nắm tay Tiêu Vân, nói: “Chỉ là một cái học viện Huỳnh Dương nhỏ mà thôi, nếu tác phong của học viện này đã không có quy củ và kỉ cương như thế này thì em đi học ở đây còn có ý nghĩa gì nữa? Tham dự lớp của vị Phó viện trưởng kia cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ?” “Đừng giận nữa, đi theo anh, nếu em thích nghe giảng, trở về anh từ từ giảng cho em nghe, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với ông Phó viện trưởng kia.

Trong lòng Tiêu Vân vẫn còn rất tức giận và buồn bã, nhưng cô nghe thấy anh hai nói cũng có lí.

Ở đây tranh luận với đối phương cũng không có tác dụng gì, hơn nữa trong văn bản xác thực cũng có chữ kí của viện trưởng, chuyện cũng đã rồi.

Thế là hai anh em nắm tay nhau đi ra khỏi học viện. Đúng lúc này có một tiếng hét lớn truyền đến, nói: “Thật là xấc xƯỢC!”

Đối diện có một ông lão râu bạc thấp bé, từ xa ông đã nghe được có người ở đây nói học viện Huỳnh Dương không có quy tắc và pháp chế, nói đi học và nghe bài giảng của ông ở đây chẳng có ý nghĩa gì.

Ông lão vô cùng phẫn nộ, ông tăng tốc, đi theo sau lưng ông lão còn có hai vị giáo viên. Ông lão này chính là một trong ba Phó viện trưởng, cũng là vị Phó viện trưởng à hôm nay Tiêu Vân muốn đi nghe giảng, viện trưởng Lương.

Viện trưởng Lương và hai vị giáo viên kia chặn đường đi của Tiêu Hào và Tiêu Vân. Tiêu Vân thấy là viện trưởng Lương, vội vàng chào hỏi: “Chào viện trưởng Lương Cậu Dương cũng đến chào hỏi viện trưởng Lương, các học sinh khác cũng đều nhìn ông bằng ánh mắt tôn kính.

Vốn là hôm nay viện trưởng Lương có lớp, cũng là đi vào tòa nhà số sáu để lên lớp cho học sinh, nhưng vừa đi đến nơi đã nghe thấy có người nghị luận về ông, trong lòng liên tức giận.

Rất nhiều người đều đang chào hỏi viện trưởng Lương, chỉ duy nhất Tiêu Hào đứng yên bất động

Một vị giáo viên đứng bên cạnh viện trưởng Lương tức tối nhìn Tiêu Hào: “Cậu là học sinh của viện hệ nào? Thầy của cậu là ai? Sao nhìn thấy viện trưởng mà không chào hỏi?”

Tiêu Hào lạnh nhạt nói: “Tôi không phải học sinh của trường này, thì tại sao phải hành lễ khi gặp viện trưởng?”

Thế là giáo viên lại nổi giận, nói: “Không phải học sinh của học viện chúng tôi mà cũng dám soi mói học viện? Những lời cậu vừa nói là có ý gì? Cậu cũng dám nói học viện của chúng tôi không có quy tắc và kỉ cương?”

Tiêu Vân kéo tay Tiêu Hào, ý bảo anh đừng nói thêm gì nữa. Nhưng Tiêu Hào lại mỉm cười nhìn Tiêu Vân, tỏ ý trấn an cô.

Có mấy lời, anh nhất định phải nói ra.

Tiêu Hào nói: “Vừa rồi tôi chỉ là tự thuật lại một sự thật thôi, học viện Huỳnh Dương của các người chính là không có quy tắc, không có kỉ cương, những việc các người làm đã chứng minh điều đó, còn sợ người khác nói ra?” *ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Tiêu Hào vừa nói xong, sắc mặt những người ở hiện trường đều thay đổi.

Có vài lời, giữa học viên với nhau nói vài câu cũng không sao.

Mâu thuẫn giữa các học viên, thảo luận một vài chỗ chưa tốt của học viện cũng không có chuyện gì.

Nhưng nếu những lời này đến tai viện trưởng thì đó lại là chuyện khác, viện trưởng chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.

Cậu Dương và người của cậu ta đứng một bên xem trò hay, bọn họ biết tính tình của viện trưởng Lượng rất nóng, không dễ chọc. Hiện tại có người nói ngay trước mặt viện trưởng Lương, nói học viện không có phép tắc và kỉ cương, thì khác nào vũ nhục học viện, khác nào tát một cái lên mặt viện trưởng Lương. Bởi vì rất nhiều quy tắc và kỉ luật của học viện đều là do viện trưởng Lương ban hành. “Càn rỡ! Thằng ranh con này quả thực là cuồng vọng!

Người bên cạnh viện trưởng Lương đã sớm không nhịn được.

Mà bản thân viện trưởng Lương càng thêm giận dữ, vừa rồi ông nghe được ở đây có người nghị luận chuyện của trường, mà ông thấy những người này đều chỉ là tiểu bối, ông cho rằng chỉ cần bọn nhỏ nhận sai, thì giáo dục một chút rồi thôi.

Không ngờ đối phương lại càn rỡ như thế, không hề để viện trưởng như ông vào mắt

Nhưng viện trưởng Lương có tức giận đến thế nào thì cũng vẫn phải chú ý hình tượng của mình.

Bởi vì bốn phía đều có học sinh, có rất nhiều người đang nhìn ông, ông phải làm tấm gương cho người khác, phải dùng một cách hòa bình để giải quyết chuyện này.

Thế là viện trưởng Lương quyết định cử nhất hai người này lại trước.

Chờ ông dạy học xong, lại giáo huấn một chút hai kẻ tiểu bối không biết trời cao đất dày này.

Viện trưởng Lương nói với vị giáo viên bên cạnh. “Mang hai người kia đến phòng giáo dục chờ đi, chờ tôi lên lớp xong chúng ta lại từ từ lí luận với họ, phải điều tra cho rõ chuyện này.”

Bây giờ cách giờ lên lớp chỉ còn mười mấy phút, viện trưởng Lương còn phải chuẩn bị một chút rồi mới bắt đầu day.

Tiêu Hào nói: “Hai người chúng tôi đều không phải học sinh của học viện, tại sao lại phải đi phòng giáo dục của các người, tại sao lại phải đợi ông? Hai người chúng tôi còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, căn bản không có thời gian để mà lãng phí ở chỗ này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK