Lúc đó Trương Mạn chỉ muốn chạy trốn, không muốn chết ở chỗ này.
Cô ta trèo xuống phía mương nước, tìm một chỗ thật vắng vẻ rồi trốn vào.
Âu Dương Sâm, Anh Cường... từng người từng người một đều chết trong tay người áo đen.
Trước khi Bạch Đình Quốc chết đã cầu xin người áo đen buông tha cho con gái của anh ấy. Người áo đen lại không đáp ứng, anh ta đã giết chết Bạch Đình Quốc.
Vào lúc người áo đen muốn giết chết Khả Như thì lại dừng tay.
Người áo đen thấy Bạch Khả Như năm tuổi chỉ là một đứa bé ngu ngốc, bố bị giết chết mà còn cười ngây ngô với mình.
Hơn nữa còn không biết đi, chi bỏ trên mặt đất. “Một đức ngốc bị cổ trung ăn não mà thôi, để cho mày sống so với chết còn thú vị hơn
Người áo đen cũng không giết Bạch Khả Như, dùng một mỗi lửa đốt sạch mọi thứ, sau đó mới lái xe rời khỏi.
Trương Mạn thoát được một kiếp.
Nhiệm vụ của người áo đen là giết chết bố con Bạch Đình Quốc. Anh ta có được tin tức là người nhà Âu Dương ở cùng một chỗ với bố con Bạch Đình Quốc.
Đêm tối vắng người, hai bên đều là rừng rậm. Trước khi rời đi người áo đen đã kiểm tra bốn phía xung quanh, không có phát hiện những người khác.
Bởi vì Trương Mạn chỉ là người thường, không phải võ giả.
Người bình thường sẽ không có hơi thở mạnh mẽ, không có sức mạnh của người học võ, nếu như trốn đi rồi mà tu vi của người áo đen lại không đủ thì quả thực sẽ không cảm ứng được.
Cảm ứng là thông qua năng lực nhận biết cảm nhận để lùng bắt và tìm kiếm hơi thở của võ giả.
Người áo đen đi rồi, qua vài chục phút Trương Mạn mới xuất hiện, vội vàng ôm Bạch Khả Như rời khỏi hiện trường.
Trường dien cho Tiêu Hào nhưng không gọi được.
Trương Mạn văn cứ mang theo Bach Khả Như chạy đi, chạy hơn một tiếng đồng hồ lại tìm được một nơi trốn vào.
Trương Mạn không biết nên gọi điện thoại cho ai, cô ta không biết số điện thoại của những người khác của nhà Âu Dương.
Cô ta muốn báo cảnh sát, nhưng lại sợ hãi, cảnh sát chỉ có chút người cùng chút ít lực lượng, báo cảnh sát cũng vô dụng.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới bạn tốt của mình là Giang Yến Thanh, còn có nhớ lại lúc trước ở Karaoke, Âu Dương Chanh Kỳ của nhà Âu Dương đưa Tiêu Hào cùng Giang Yến Thanh rời đi.
Sau khi Giang Yến Thanh biết chuyện ở đây thì thuận lợi liên lạc với Âu Dương Chanh Kỳ.
Âu Dương Chanh Kỳ cùng người của Long Tổ tới đây, đưa Trương Mạn cùng Khả Như đi.
Nhà họ Bạch.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hào đã liệt nhà họ Bạch vào danh sách nhất định phải giết sạch.
Nhưng anh không thể.
Tiêu Hảo nhìn xuống, anh phải điều tra hết tất cả mọi chuyện, lấy lại trong sạch cho Bạch Đình Quốc, điều tra được hung thủ cùng chủ mưu, giết tất cả bọn chúng t Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Bạch Đình Quốc đã chết, còn có người nhà Âu Dương gặp phải chuyện không may khiến Tiêu Hào vô cùng thống khổ.
Bọn họ chết không toàn thấy, mọi người táng thân trong biển lửa...
Tiêu Hào là Đế Vương, một đời Đế Vương, chỉ một mệnh lệnh có thể hủy hoại tất cả kẻ địch.
Bản thân Tiêu Hào cũng có thể phá hủy tất cả.
Thế nhưng anh không thể làm như vậy.
Tối hôm đó mọi người đến được thị trấn dưới chân núi Bàn Long.
Sau khi mọi người ăn một bữa thì ba bên tạm biệt lẫn nhau, chia đường rời đi.
Trước khi rời đi, Bạch Ái Linh nói với Tiêu Hào: “Một tháng sau là sinh nhật của tôi, Tiêu Hào, tôi mới anh đến làm khách" “Tôi nhất định sẽ đến." Tiêu Hào nhất định sẽ đi nhà họ Bạch, sinh nhật của Bạch Ái Linh cũng vừa lúc là một cơ hội “Thạch Đức Quy, hy vọng anh cũng tới." Bạch Ai Linh vốn không muốn mời Thạch Đức Quy, nhưng Thạch Đức Quy đứng nhìn ở đây cho nên cũng thuận tiên mới luôn,
Thạch Đức Quy gật gật đầu: "Đến lúc đó nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đi."
Ba người để lại phương thức liên lạc.
Thủ hạ của Thạch Đức Quy đã sớm tới nơi này đón anh ta, đồng thời đưa mọi người rời khỏi.
Tiêu Hào cũng không cần người đưa mình, anh đề tài xế xuống xe, còn mình thì lái xe tới sân bay.
Trên đường Tiêu Hào gọi một cuộc điện thoại cho Thanh Long, một trong Tứ Đại Thần Tướng. “Nam để đại nhân!" Thanh Long nhận được điện thoại của Tiêu Hào thì kích động không thôi.
Anh ta đã lâu không nghe thấy giọng nói của Tiêu Hào, cũng như không nhận được lệnh của Tiêu Hào. Trong khoảng thời gian này, anh ta đã đích thân dạy Lương Thiếu Thu tu luyện võ công. “Thanh Long." Tiêu Hào ra lệnh: “Chuyện Huyền Am Môn cần anh sắp xếp một chút."
Tiêu Hào giải thích ngắn gọn vấn đề ở đây, và yêu cầu Thanh Long đích thân đến để giải quyết chuyện Linh Trì. Chủ tịch thành phố Thanh Hà và Thạch Đức Quy, Thanh Long cũng sẽ điều tra.
Sau khi thu xếp xong, Tiêu Hào lại thông báo cho
Chu Tước, "Chu Tước, tôi đã lấy được nội đạn của một con Âm Linh Xà năm trăm tuổi " "Mọi thứ đã sẵn sàng "
Cách đây không lâu, Chu Tước nói với Tiêu Hào rằng phải cần linh khí của Âm Linh Xà năm trăm năm để phá vỡ phong ấn của tâm mạch trong cơ thể Liễu tuyệt Hân.
Không ngờ Tiêu Hào lại tìm thấy nó nhanh như vậy.
Chu Tước nói: "Nam Đế đại nhân, trong hai ngày nữa, tôi sẽ đến được thành phố Đế Nam!"
Dù bận rộn đến đâu Chu Tước cũng sẽ gác lại những việc trong tay, chuyện của Nam Đế mới là quan trọng nhất. Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Sau khi cúp máy, Tiêu Hào lại gọi vào số của Liệt
Diễm, "Tôi cần tất cả thông tin về gia tộc họ Bạch, gia tộc đứng đầu ở Bình Châu. Hãy nhớ rằng, tất cả thông tin nội bộ " "Càng nhanh càng tốt, càng chi tiết càng tốt
Liệt Diễm nghe được giọng của Tiêu Hào có gì đó không đúng, trong lòng có chút không vui: "Nhà họ Bạch ở Bình Châu? Liên quan gì đến anh?" "Chuyện gì đã xảy ra?"
Tiêu Hào nói: "Anh có nhớ tôi đã từng nói với anh rằng ngoài anh ra, tôi còn có một người anh em tốt, một người anh em vào sinh ra tử"
Liệt Diễm suy nghĩ một chút, trong đầu anh ta hiện lên một cái tên, anh ta nói: "Tôi nhớ, người đó tên là sch Đình Quốc, sao thế, anh tìm thấy anh ta?" "Tìm được rồi, trở về thì mọi người cùng nhau uống một ly…"
Liệt Diễm không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ta cũng muốn nhìn thấy người anh em khác của Tiêu Hào. "Cậu ấy chết rồi." Tiêu Hào hít sâu một hơi: "Người nhà họ Bạch làm."
Liệt Diễm trầm mặc.
Một vài giây sau, Liệt Diễm nói: "Tiêu Hào, anh em của anh cũng chính là anh em của tôi, tôi biết phải làm thế nào. "Hãy cho tôi một vài ngày, tôi sẽ cung cấp cho anh tất cả thông tin anh muốn."
Ở thị trấn Bàn Long, khách sạn Phù Dung, dãy phòng sang trọng.
Lục Việt giống như bị điên, đập tách trà trên bàn thành từng mảnh. "Thạch Đức Quy, mày là cái gì mà dám ngông cuồng trước mặt tao!" "Linh Trì là của môn phái Bính Điệu, mày không được chấm mút vào!" "Người phía sau, bất kể là ai, không ai có thể giật được thứ gì của tao!"
Lục Việt trông rất dữ tợn và tức giận.
Vài phút sau, tâm trạng của Lục Việt đã ổn định trở lại, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.
Anh ta ngồi trên sô pha, nhấp một ngụm trà, cầm điện thoại, lật xem thông tin.
Anh ta muốn thực hiện một cuộc gọi, nhưng sau đó lại từ bỏ, và sau đó lại tìm kiếm.
Mười phút sau, cuối cùng Lục Việt đã đưa ra quyết định và bấm một cuộc gọi. "Cô Chủ, cô có thời gian không, tôi mai tôi mời cô dùng bữa Trong điện thoại có một giọng nói không kiên nhân: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là Lục Việt " "Anh có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi không có hưng thủ ăn cơm với anh."
Bên kia không cho Lục Việt chút mặt mũi nào.
Lục Việt đi thẳng vào vấn đề: "Tôi tìm thấy một kho báu trên núi Bàn Long, trên địa bàn của các người. Không biết cô Chu có hứng thú không?" “Kho báu?" Người nghe điện thoại không có hứng thủ: “Ở núi Bàn Long có thể có kho báu gì?” "Nếu thật sự có kho báu, môn phái Binh Điệu các người sẽ độc chiếm mà, sao lại gọi điện cho tôi?"
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net