Tay chân của thầy Viên đều bị phế bỏ, nội đan cũng nhận không ít thống khổ
Khi tỉnh lại, ý thức của ông vẫn đang ở trong một giây trước khi hôn mê, cho nên sau khi tỉnh lại một lúc mới biểu hiện ra sự thống khổ cùng đau đớn.
Tiêu Vân vội vàng nói: “Không sao đâu thầy, mọi việc đều ổn
Tiêu Vân muốn nắm tay của thầy Viên, nhưng chợt nhận ra cánh tay của ông đã không còn, trong lòng càng thêm chua xót.
Tiêu Vân vốn đang an ủi thầy Viên, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay xảy ra, nghĩ đến những gì thầy đã hi sinh cho mình.
Nghĩ đến việc ông bị người khác dẫm dưới chân, còn bị phế bỏ tay chân, trong lòng Tiêu Vân vô cùng đau đớn, Nghĩ đến đó, cô tự nhiên bật khóc, ôm lấy thầy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nước từ trong đôi mắt già nua của thầy Viên cũng rơi xuống, đau lòng không thôi. Hai thầy trò khóc một hồi lâu, Tiêu Hào cũng không quấy rầy bọn họ.
Mà ở một bên, Lưu Đan Bình cũng đang thầm khóc.
Sau khi ba người họ khóc xong, cảnh tượng lúc này vô cùng áp lực và bị thương.
Đang là Tiêu Vân an ủi thầy Viên, nhưng sau một hồi lại chuyển thành thầy Viên an ủi Tiêu Vân.
Bảy tám phút sau, tâm trạng của cả ba mới dần dần ổn định.
Vẻ mặt Tiêu Vân đầy tội lỗi nói: “Thầy, con xin lỗi! Những việc này đều là do con gây ra, con đã khiến người chịu nhiều đau khổ. Là con có lỗi với thầy!”
Thầy Viên nghiêm túc nhìn Tiêu Vân, nói: “Chỉ cần con không sao là tốt rồi! Nay xương cốt ta đã già yếu, cũng chẳng sống được bao nhiêu năm nữa, chuyện này không là vấn đề đối với ta!”
Lúc này, Tiêu Hào mới nói: “Thầy Viên đừng lo lắng, tôi có cách giúp thầy phục hồi tay chân bị gãy. Còn có công lực thầy đã bị mất đi, tôi cũng sẽ giúp thầy khôi phục lại.”
Thầy Viên quay đầu lại nhìn Tiêu Hào, sau khi nghe thấy lời Tiêu Hào nói, vẻ mặt của ông biểu hiện sự khó tin. Hơn nữa, ông vẫn nhớ rõ nhiều chuyện xảy ra ngày hôm nay, giống như tất cả đều liên quan đến Tiêu Hào. Khuôn mặt thầy Viên mang theo sự tức giận, hỏi: “Rất cuộc cậu là ai? Cậu có quan hệ như thế nào với Tiêu Vân?” “Chuyện xảy ra hôm nay, nếu không phải cậu lên tiếng, chọc giận cậu chủ Dương cùng hiệu trưởng Lương thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
Tiêu Vân thấy thầy tức giận, vội vàng nói: “Thầy, chuyện này không liên quan đến anh cả! Đều là do cậu chủ Dương muốn trả thù con, cho dù hôm nay anh cả không nói những lời này thì cậu chủ Dương chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho con!”
Ánh mắt thầy Viên mang theo sự khó hiểu, hỏi: “Tiêu Vân, con gọi cậu ta là anh cả, cậu ta rốt cuộc là ai? Con mau nói cho thầy biết.”
Thầy Viên biết Tiêu Vân có rất ít bạn bè, có thể nói là không có.
Bởi vì Tiêu Vân thấp bé, cô chỉ mong muốn luyện tập thật tốt, sau đó đợi bố đón cô ấy ra khỏi đây.
Đột nhiên Tiêu Vân có một người bạn tốt như vậy, còn gọi cậu ta là anh cả, điều này làm cho thầy Viên vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Vân nghiêm túc nói: “Thầy, đó là anh cả của con, là anh ruột”
Sau khi nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng thầy Viên chợt lóe, sau đó cẩn thận đánh giá Tiêu Hào. “Cậu... Cậu là con trai của Vô Danh?”
Tiêu Hào nặng nề gật đầu khi nghe thấy thầy Viên nhắc đến bố mình.
Sau đó, anh cũng khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Chiếc mũi của Tiêu Hào và Tiêu Vân như cùng một khuôn đúc ra vậy, đều có đường nét và hình dáng cùng với đôi mắt của hai người giống nhau đến ba, bốn phần.
Thầy Viên vô cùng ngạc nhiên, kích động nói: “Cậu thật sự là con của Vô Danh sao? Thật sự là quá tốt rồi! Cả đời này không ngờ được tôi đã gặp được con trai của một người bạn cũ.
Lưu Đan Bình cũng ra chào hỏi Tiêu Hào: “Thì ra anh là anh cả của chị Tiêu Vân, từ nay anh sẽ là đàn anh của em. Chào đàn anh”
Tiêu Hào cũng chào hỏi Lưu Đan Bình, sau đó cung kính chào thầy Viên. “Cảm ơn thầy nhiều năm nay đã chăm sóc cho em gái tôi!”
Thầy Viên đáp: “Đây là điều tôi nên làm, bố cậu trước kia đã cứu tôi một mạng, là người mà tôi mang ơn.” “Cho nên khi bố cậu có chuyện nhờ vả tôi, tôi chắc chắn sẽ làm được và làm tốt. Tiêu Hào hỏi: “Thầy Viên, vậy thầy có biết bố tôi đã đi đầu không?”
Thầy Viên lắc đầu: “Lúc bố cậu đi, ông ấy chỉ yêu cầu tôi chăm sóc tốt em cậu “Cha cậu nói sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện sẽ quay lại đón đứa nhỏ.” “Không có nói cụ thể là bao lâu, cũng có thể là ba, năm năm hay cũng có thể là mười, hai mươi năm.”
Ngay cả thầy Viên cũng không biết bố ruột của Tiêu
Hào đi đâu Sau khi tán gẫu một lúc, mọi người bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.
Tiêu Hào nói: “Thủ đoạn của cậu chủ Dương vô cùng tàn bạo, lần này hắn để cho chúng ta chạy thoát, lại phải người theo dõi sát sao chúng ta ở bên dưới, chắc chắn hắn đang nghĩ biện pháp đối phó chúng ta, thậm chí là giết chết”
Tiêu Vân cũng nghĩ như vậy: “Cậu chủ Dương dựa vào địa vị của bố anh ta mà làm xằng bậy, không ngờ chuyện này lại xé ra to như thế” “Anh hai, nơi này không thể ở lâu, chúng ta nên về chỗ ở của thầy, ở đó có rất nhiều kết giới, còn có trận pháp bảo vệ." “Cho dù cậu chủ Dương có tìm được đến, đến lúc đó chúng ta vẫn có biện pháp phòng bị Ủng hộ team chúng mình bằng cách the*o dõi truyện tại tamlinh247.net
Tình hình hiện tại vô cùng bất lợi, cậu chủ Dương là con trai của chủ môn phái Vạn Kiếm.
Có thể nói, dù cho bây giờ Tiêu Hào và Tiêu Vân có trốn, cậu chủ Dương đều có thể tìm ra.
Vì vậy bây giờ quay trở lại là một điều không khả thi. Tuy nhiên, trốn trong khách sạn cũng không an toàn.
Hơn nữa, lần này Tiêu Hào cùng Niếp Vô Tình và những người khác đến đây giao dịch, họ sẽ rời đi trong ba ngày mà hôm nay đã là ngày thứ hai. Nói cách khác, chỉ còn một ngày nữa là Tiêu Hào sẽ rời khỏi đây.
Nhưng hiện tại sự việc vô cùng rắc rối, nếu Tiêu Hào muốn bảo vệ em gái và thầy Viên thì anh không thể rời đi. Nhưng những người đến thành phố Đêm Đen buôn bản, dù không ai đăng ký khi vào nhưng camera đã ghi lại tất cả.
Nếu không đi ra ngoài trong thời gian quy định, người của chủ tịch thành phố nhất định sẽ tìm được người. Nhẹ thì đem người đó đuổi đi, nặng thì trực tiếp bị kết tội tử hình.
Vì vậy, trước tiên điều mà Tiêu Hào cần giải quyết là tìm biện pháp ở lại thành và một lý do hợp pháp để ở lại. Tiêu Hào có thể sử dụng thuật biến hình để biến đổi thành người khác, nhưng đó không phải là biện pháp lâu dài.
Cậu chủ Dương cùng những người khác định giết Tiêu Hào và Tiêu Vân, nếu không giết được, cậu chủ Dương nhất định sẽ điều tra chi tiết.
Mọi người ở thành phố Đêm Đen đều có giấy tờ chứng minh thân phận, giống như thế giới bên ngoài. Vì vậy, nếu điều tra Tiêu Hào chắc chắn sẽ biết được anh là người ngoài.
Cách tốt nhất bây giờ là giết một người ở thành phố Đêm Đen, sau đó sử dụng thân phận của anh ta.
Tuy nhiên, Tiêu Hào sẽ không giết người mà không có lý do. Sau khi Tiêu Hào nói về tình hình hiện tại, Tiêu Vân vô cùng lo lắng.
Đột nhiên, Lưu Đan Bình ở bên cạnh nói: “Đàn anh, y thuật của anh chẳng phải rất tốt sao? Vết thương của thầy đã ổn định nhanh như vậy. “Thực ra đàn anh có thể đến Hội Trung Thành làm việc, với khả năng y thuật của anh, Hội Trung Thành nhất định sẽ nhận đàn anh. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đến Hội Trung Thành, em nghĩ người ở đó nhất định sẽ bảo vệ chúng ta